Cổ Đại Khuê Tú Ở Thập Niên 70

Chương 38: Ghen Tỵ Tới Đỏ Mắt

Người trong thôn dậy rất sớm, khi nhìn thấy anh xách theo nhiều thịt như vậy, ánh mắt của bọn họ đều phát sáng.

Trong thôn bọn họ quanh năm suốt tháng chỉ được ăn có hai lần thịt thôi.

Một lần là sau khi thu hoạch xong, một lần là vào năm mới, về sau thì không được ăn nữa, muốn ăn thịt thì phải đi mua, thế nhưng làm gì có tiền?

Thế nhưng cuộc sống trong nhà của sáu Châu này cũng quá sung túc rồi, nếu như mọi người nhớ không lầm, sau khi thu hoạch xong, vợ anh ta đã mua một con gà về hầm?

Có người nói mùi thơm tới nỗi toàn bộ Châu Gia Hà này đều ngửi thấy được.

Chuyện này cũng có chút khoa trương, nhưng bây giờ lại mua thịt về ăn rồi, có phải quá phá của rồi không?

Không bao lâu, tin Châu Tùng Bách cầm mấy cân thịt ngon về nhà đã truyền khắp thôn Châu Gia Hà.

Anh cả Châu nghe xong rất vui mừng, cảm thấy mẹ mình chuyển qua nhà thằng sáu có cuộc sống rất tốt, nhà mình không có điều kiện thế này, bà cụ quanh năm suốt tháng cũng chẳng được ăn mấy lần thịt, hơn nữa anh ta nhìn thấy tinh thần của mẹ mình còn tốt hơn so với trước đây.

Ví dụ như trong đợt thu hoạch vụ hè vừa rồi mẹ anh ta không vắng một buổi nào, làm nhiều như vậy cũng chẳng thấy gầy đi chút nào.

Có thể thấy được đồ ăn trong nhà rất bổ dưỡng.

"Bà, bao giờ chúng ta mới được ăn thịt đây?" Tiểu Châu Cát gặm bánh bột ngô, hỏi.

Châu Trần thị nhìn vào đôi mắt ngóng chờ của cháu trai mình, nói: "Đợi lát nữa bà đi xem sao."

Trong nhà muốn ăn chút thịt thì vẫn có thể, mấy ngày nay quả thật đã mệt nhọc, dù sao cũng phải mua chút thịt về bồi bổ chứ đúng không?

"Mua nhiều chút, đến lúc đó đưa cho mẹ một ít." Anh cả Châu nói.

"Cha, cha không nghe thấy à, bà ở bên kia vừa mới ăn thịt đấy!" Châu Tuyết Lê lập tức nói.

"Quát cái gì? Thịt bà con ăn là do chú sáu con mua, cũng không phải chúng ta mua." Anh cả Châu cau mày nói.

"Quản nhà ai mua làm gì, chẳng phải đều là thịt à, bên kia ba ngày hai ngày mua, bên đó bột mì và thịt ăn không hết, nhà chúng ta lại không dễ gì mới ăn được một bữa, còn phải chia, chúng ta có thể phân chia cho mỗi một miệng ăn sao!" Châu Tuyết Lê buồn bực nói.

"Em ghen tị có phải không?" Châu Kiến Vĩ nói.

Vợ anh ta là Vương Phương kéo anh ta một cái: "Anh cũng đừng thêm dầu vào lửa nữa."

Châu Kiến Vĩ không để ý tới vợ, nhìn về phía người em gái từ nhỏ đã không dễ đối phó của mình: "Có phải là em đố kị với thím sáu vì thím ấy có thể thêu thùa kiếm tiền còn em thì không thể, cho nên ghen tị tới đỏ mắt?"

"Kiến Vĩ!" Châu Trần Thị trừng mắt nhìn con trai mình.

Đứa con trai này không biết chuyện gì hết, chị ta cảm thấy đứa con này là do chú sáu sinh đấy, từ nhỏ đã thân với chú sáu, tuy rằng hai người cùng tuổi, nhưng mà không phải là anh em ruột thịt, ngay cả anh cả mình mà nó còn không thân như thế, chỉ thân với chú sáu thôi!

"Mẹ, mẹ cũng đừng nói nữa, mẹ nên dạy bảo Châu Tuyết Lê, sau này nó mới hiếu thuận với mẹ được, tương lai con gái con mà dám hỗn láo, con nhất định sẽ dạy dỗ, anh cả hiếu kính mẹ, vậy con có thể bất hiếu với mẹ được sao?" Châu Kiến Vĩ uống cháo loãng ăn bánh bột ngô, nói.

Bây giờ anh ta với Vương Phương có hai đứa con trai, đứa lớn ba tuổi đứa nhỏ hai tuổi, vẫn chưa có con gái.

Nhưng một câu nói này đã khiến Châu Trần Thị tỉnh ngộ.

Châu Tuyết Lê tức giận muốn chết: "Chuyện này sao có thể giống nhau, mẹ là mẹ ruột của con!"

"Bà con cũng là mẹ ruột của cha!" Anh cả Châu liếc mắt nhìn đứa con gái càng lớn càng không hiểu chuyện này.

"Tuyết Lê con bớt tranh cãi đi." Châu Trần Thị chỉ có thể mắng con gái mình một câu.

Viền mắt Châu Tuyết Lê đỏ lên, cô ta cảm thấy mình không thể tiếp tục ở trong căn nhà này nữa!

Ăn cơm xong, đàn ông trong nhà bắt đầu làm việc, hôm nay Vương Phương không khỏe nên không đi, cô ta thu dọn chén đĩa với Châu Tuyết Lê, khuyên bảo cô ta: "Em chồng à, em cũng đừng tính toán với anh hai em nữa, nói thật, trong lòng anh hai em chị cũng không có phân lượng bằng chú sáu đâu."

Lời này nói ra rất chua xót.

"Anh hai em chính là là một con chó săn, không phải là vì được Châu Tùng Bách vớt từ trong ao lên sao, có gì lớn lao đâu!" Châu Tuyết Lê mắng.

"Gì cơ?" Tuy rằng Vương Phương gả qua đây đã nhiều năm, nhưng mà thật sự không biết tới việc này.

Châu Tuyết Lê lại không nhịn được nói chuyện này, lực chú ý của cô ta đã đặt trên tay nghề thêu thùa của Lâm Tư Tư rồi, nói: "Chị hai, chị thử đoán xem, rốt cuộc cô ta thêu thế nào? Sao có thể kiếm được tiền?"

Anh hai cô ta nói không sai, cô ta ghen tị tới đỏ mắt, rốt cuộc Lâm Tư Tư này đã bị cái gì mê hoặc rồi, cô ta nhìn thấy cô với trước đây như hai người hoàn toàn khác nhau, còn có thể thêu, sao chuyện này lại có vẻ tà đạo thế chứ.