Cổ Đại Khuê Tú Ở Thập Niên 70

Chương 36: Đây Là Cuộc Sống

Lâm Tư Tư nói: "Bao giờ anh hai trở về? Lúc nào anh ấy rảnh thì qua nhà con bên kia ngồi chơi?"

"Con muốn làm gì?" Mẹ Lâm cảnh giác nhìn cô.

Không trách bà cảnh giác được, trước đây con gái cũng không phải là chưa từng về, chỉ là muốn đưa anh hai tới dạy dỗ Châu Tùng Bách, muốn đánh để nó nghe lời mình, không khác gì đứa trẻ, đúng là quá mất mặt.

Lâm Tư Tư cười khan nói: "Bây giờ con với Tùng Bách rất hạnh phúc, con có chút đồ muốn cho anh hai xem, chẳng phải anh ấy chạy tới Hải Thị rồi sao?"

Ở trong trí nhớ, Hải Thị bên kia là một nơi phồn hoa, cô đoán chừng, biết đâu bao gối cô thêu tới Hải Thị bên đó thì có thể bán được giá cao hơn?

Nơi cô đang bán bao gối cũng cũng gọi là nhỏ, nhưng cho dù nhỏ thì một đôi bao gối cũng có thể bán được ba mươi tám đồng, Hải Thị bên kia chắc chắn sẽ không rẻ hơn bên đây.

"Có gì tốt à?" Mẹ Lâm không tin, hừ nói.

"Mẹ đừng nói thế, con thật sự đã học được kỹ năng thêu thùa, bây giờ con có thể dựa vào cái nghề này để kiếm tiền nuôi gia đình đấy." Lâm Tư Tư nói.

Mẹ Lâm bình tĩnh tiếp tục công việc của mình.

Lâm Tư Tư liền biết bà đang cho là cô khoác lác, nói: "Mẹ đừng không tin con, bây giờ một đôi bao gối con thêu có thể kiếm được hai mươi lăm đồng đấy, thêm tiền lãi rồi tiền vốn là mười đồng, còn trích ra cho người bán hàng kia ba đồng nữa, một đôi bao gối có thể bán được ba mươi tám, cho nên con mới muốn để lúc anh hai đi tới Hải Thị bên kia thì thuận tiện xem thử giúp con, xem bên đó có bán được hàng hay không, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để anh hai làm không công đâu, bán được giá, con sẽ đưa anh ấy một phần, đương nhiên con cũng tin tưởng nhân phẩm của anh hai, nếu không chuyện này con cũng không tới tìm anh ấy đâu."

Lúc cô mới nói thì mẹ Lâm cũng chẳng để trong lòng, nhưng nghe cô nói tiếp, chuyện này quả thật rất tốt đấy.

Bà ngây ra một lúc, nhìn về phía con gái út rồi nói: "Rốt cuộc là con đang nói thật hay nói đùa đấy?"

"Đương nhiên là con nói thật rồi, con có thời gian nói chuyện cười với mẹ, chi bằng con về nhà ngồi thêu." Lâm Tư Tư chớp mắt nói.

Mẹ Lâm hoài nghi nhìn cô nói: "Thêu bao gối quả thật cũng cần bản lĩnh thật sự."

"Việc thêu thùa của con gái mẹ thấy như thế nào?" Lâm Tư Tư bèn hỏi.

Mẹ Lâm gật đầu, chuyện này quả thực không thể chê, đứa con gái này từ nhỏ đã thêu thùa không tệ rồi, bởi vì cô đỏm dáng đấy, thế là muốn thêu cho mình mấy cái khăn tay đẹp mắt.

Cho nên thực sự rất tốt.

"Hai năm gả chồng con đã lén học được đấy, bây giờ con đã thành thạo rồi." Lâm Tư Tư nói.

Nói dối nhiều rồi, đến bản thân cô cũng tin, nói như vàng thật không sợ lửa, về phần tin hay không cũng chẳng có liên quan gì tới cô, dù sao bọn họ có thể lấy kính chiếu yêu ra rồi chiếu vào cô được sao.

Mẹ Lâm vẫn cảm thấy độ tin cậy của lời này rất thấp, nhưng mà cũng không phản bác cô, nói: "Chờ anh hai con trở về rồi, mẹ sẽ nói với nó."

"Vậy chuyện này giao cho mẹ nhé, sau này chờ tới lúc con kiếm được nhiều tiền rồi, đến lúc đó con sẽ hiếu kính mẹ." Lâm Tư Tư nói.

"Chuyện này thì thôi đi, con học hỏi chị cả con nhiều vào, sống cuộc sống thoải mái là được." Mẹ Lâm không thèm để ý nói.

"Con không học chị cả đâu." Lâm Tư Tư khoát tay nói.

"Sao thế, chị cả con có chỗ nào không tốt?" Mẹ Lâm trợn mắt nói.

"Chị cả của con quá hiếu thuận quá nghe lời cho nên con mới không muốn học chị ấy, mẹ đừng đánh con nữa, được rồi, con phải đi về, ra ngoài cũng lâu rồi." Lâm Tư Tư nói xong, bèn phất tay một cái rồi đi.

Rời khỏi nhà họ Lâm, lúc này  Lâm Tư Tư mới vỗ vỗ ngực, vừa nãy nói ra những lời đại nghịch bất đạo kia quả thật không phải là ý định ban đầu của cô, thế nhưng nếu không nói như vậy, mẹ cô sẽ hoài nghi cô, dù sao đây mới là tính cách của cô.

Nhưng mẹ Lâm ở trong sân nghe được mấy câu này của cô, lại không nhịn được mà bật cười, thấp giọng mắng: "Con nhóc chết tiệt kia, từ nhỏ đã nhiều mưu ma chước quỷ!"

Sau đó liền nhớ tới con gái lớn im lặng không thích nói chuyện, làm trâu làm ngựa, cũng thở dài.

Hai đứa con gái này của mình đúng là khác nhau.

Nhưng mà con gái út vẫn rất giống với bà lúc còn trẻ.

Làm phụ nữ mà, bình thường là được rồi, phải độ lượng chịu nhiều mệt nhọc như vậy làm gì, làm nhiều thì nhà chồng sẽ quen mất, thỉnh thoảng có ngày không làm, nhà chồng sẽ nói này nói nọ.

Nhưng nếu như lười biếng mà thỉnh thoảng lại siêng năng một lần thì người người sẽ khen đấy.

Đây là hiện thực, đây là cuộc sống.

Nhưng mà trong hai người con gái, hình như con gái út lại rất hiểu rõ đạo lý này.