Cổ Đại Khuê Tú Ở Thập Niên 70

Chương 7: Cảnh Tượng Rất Thần Kỳ

Lâm Tư Tư nhìn cơ thể cường tráng của Châu Tùng Bách, còn có gương mặt với ngũ quan mang theo vẻ ngang bướng bất kham, suy nghĩ của cô tán loạn như hoa đào, cô ngại ngùng vội vã chạy ra hậu viện cho gà ăn.

Cũng do đầu năm nay chính sách đã nói lỏng rất nhiều rồi, bằng không trong nhà có hai miệng ăn là bọn họ rồi thì căn bản không có cách nào nuôi thêm hai con gà mái đẻ trứng cả.

Trước đây đều dựa theo đầu người rồi nuôi, hai người chỉ được nuôi có một con, trước đây nhà cô nuôi nhiều nhất là một con thôi, nhưng mà bây giờ nuôi thêm một con thì cũng chẳng có ai nói gì, chỉ cần đừng đi ra ngoài nói lung tung là được.

Không quá mức thì cán bộ thôn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Châu Tùng Bách nhìn thời gian thì thấy quả thật vẫn còn sớm, cũng không vội vã ăn miếng thịt béo bở là vợ anh, mà đi tới cùng nhau cho gà ăn, thực ra chỉ có mỗi hai con gà thì cần gì anh cho ăn nữa, nhưng mà anh cảm thấy hôm nay vợ mình rất khác thường, mềm mại, ở chung với cô cùng không cảm thấy tệ lắm.

Vì vậy anh đứng nhìn vợ mình cầm bột ngô trong nhà ra cho gà ăn.

Châu Tùng Bách tự nhận mình là một người hào phóng nhưng lần này anh lại cảm thấy vợ mình quá lãng phí, sao trước đây anh lại thấy vợ mình rất biết tiết kiệm nhỉ?

"Cho gà ăn thì dùng cám gạo là được, bột ngô này thì giữ lại để chúng ta ăn." Châu Tùng Bách nói như vậy.

Thật ra anh cũng chẳng phải muốn tiết kiệm gì đâu, bây giờ cũng không thiếu gia đình cần cù tiết kiệm mà ăn cám gạo, anh lại trực tiếp lấy ra cho gà ăn.

Lâm Tư Tư không nghe ra ý tứ của anh: "Chẳng phải là anh không thích ăn bột ngô hay sao, những thứ này cho gà ăn cũng được mà, ngày mai anh lại đi xem thử có gà con không, bắt về đây mấy con."

"Sao có thể nuôi thêm nữa chứ?" Châu Tùng Bách nói, trong nhà có thể nuôi hai còn là đã không tệ lắm rồi.

"Không nuôi nhiều, nuôi nhỡ nhỡ là làm thịt nấu canh cho anh tẩm bổ." Lâm Tư Tư lắc đầu nói.

Châu Tùng Bách vừa nghe câu này, ngay cả suy nghĩ trách cứ vợ mình vì không biết tiết kiệm cũng biến mất tiêu, nhìn nhìn, quả nhiên vợ rất yêu thương anh, tuy rằng trước đây rất không hiểu chuyện, nhưng ánh tràn đầy yêu thương, cái gì cũng nghĩ cho anh.

Lâm Tư Tư nói xong, không thấy anh đáp lại nên nhìn qua, lập tức đối diện với vẻ mặt thâm tình của anh, nhất thời tim đập thình thịch, người chồng này đúng là biết trêu chọc người khác, hôm nay vừa trở về đã khiến trái tim cô không còn đập bình thường được nữa rồi.

"Vợ, anh về giường đợi em nhé." Châu Tùng Bách tiến tới ôm eo cô rồi nói.

Hormone của người đàn ông này đập vào mặt khiến bột ngô cho gà ăn trong tay cô suýt nữa rơi xuống, hai chân cô như nhũn ra, lập tức bị Châu Tùng Bách thuận thế ôm lấy.

"Bây giờ…Bây giờ đang là ban ngày, anh đừng…Đừng đùa giỡn lưu manh." Tim Lâm Tư Tư đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, lắp bắp nói.

"Anh làm vậy với vợ mình thì đâu tính là đùa giỡn lưu manh." Châu Tùng Bách không thèm để ý nói, cầm lấy bột ngô trong tay cô rồi trực tiếp ném cho gà ăn, ném cái chén bể xuống đất, sau đó liền ôm vợ anh lên.

Gương mặt Lâm Tư Tư đỏ hết lên rồi, trực tiếp chôn ở trong ngực anh mắc cỡ không ngóc đầu lên được.

Châu Tùng Bách cảm thấy thật buồn cười, đây cũng không phải là lần đầu tiên, sao còn xấu hổ tới mức này chứ?

Hai vợ chồng trẻ tuổi quay về giường rồi, đương nhiên là một mây mưa rồi.

Lâm Tư Tư xong chuyện thì trực tiếp ngủ say như chết, Châu Tùng Bách ngược lại cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, lực chiến đấu của vợ anh quả thực quá kém, nhưng mà cũng cảm thấy mỹ mãn, ôm vợ  mình nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tư Tư tỉnh giấc, lúc tỉnh lại cả người đều bị Châu Tùng Bách ôm chặt, cô cứ thể ngủ ở trong ngực anh.

Hình ảnh đại chiến hơn một giờ vào tối hôm qua không khỏi hiện lên trong đầu, khiếu Lâm Tư Tư ngượng muốn chết đi được, nhưng mà ngoại trừ ngượng ngùng ra thì còn có một loại cảm giác hạnh phúc rất tự nhiên.

"Vợ, còn sớm mà, ngủ tiếp đi." Châu Tùng Bách không mở mắt, nhưng vẫn cảm giác được là vợ mình tỉnh rồi, ôm cô không tha, trong miệng thì thào nói.

"Anh ngủ tiếp đi, em đi nấu cơm cho anh ăn." Lâm Tư Tư nói.

Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cũng may là mẹ chồng không ở chung, bằng không một trận gia quy là chuyện không thể thiếu rồi.

Rời giường rửa mặt một phen, sau đó bắt đầu làm cơm.

Cô định nấu một nồi cháo kê làm đồ ăn sáng, quay sang nhìn người chồng vẫn còn chưa tỉnh, cô vừa giơ đầu ngón tay ra thì trong hồ lô đã đầy nước rồi.

Đây là cảnh tượng rất thần kì, nhưng mà Lâm Tư Tư cũng đã tập mãi thành thói quen.