"Mẹ, trong nhà có gì ăn không? Buổi trưa con còn chưa ăn, sắp chết đói rồi!" Châu Tùng Bách không muốn nói với mẹ anh chuyện này nữa.
"Trong nhà có đồ ăn cũng không có cách nào lấy cho con, hôm nay chị dâu con không đi làm mà ở nhà đấy, bây giờ đã là lúc nào rồi, mọi người sắp tan tầm trở về ăn cơm tối, nhanh chóng về nhà đi, bảo Tư Tư làm cơm cho con." Bà cụ Châu vừa nghe anh còn chưa ăn, đau lòng muốn chết, bèn vội vàng nói.
"Vậy mẹ đang muốn đi đâu vậy?" Châu Tùng Bách nhìn thấy mẹ anh xách theo một cái rổ, bèn hỏi.
"Muốn cầm cỏ phấn hương đi đổi chút công điểm, ngày nào phân lương thực thì sẽ đưa cho con một ít bột mì để ăn." Bà cụ Châu nói.
"Mẹ, vẫn là mẹ đối xử với con tốt nhất!" Thằng nhãi này không hề giác ngộ việc dùng mồ hôi xương máu của một bà cụ để đổi lương thực là một chuyện trời phạt, còn bày ra gương mặt cảm động.
"Nhanh chóng về nhà đi, ngoan ngoãn an ủi Tư Tư, mẹ khuyên nó rồi, dường như nó cũng đã nghe lọt tai rồi." Bà cụ Châu nói.
Dù sao cũng không cãi lại, trước đây lúc bà nói chuyện, nếu như con dâu nhỏ không hài lòng thì chắc chắn sẽ phản bác lại, thế nhưng lần này thì không có.
Bà cụ nghĩ lần này chắc là nghe lọt tai rồi.
Châu Tùng Bách bĩu môi, cuối cùng là do đã quá đói bụng, cho nên dù căn bản là không muốn về nhà, nhưng Châu Tùng Bách vẫn đi về.
Vừa về nhà thì đã thấy quần áo và ga giường hình chữ nhật đang được phơi đầy sân, hơn nữa cũng đã gần khô rồi.
Châu Tùng Bách ngây ra một lúc, cũng không yên tâm hơn chút nào.
Đúng lúc Lâm Tư Tư vừa thu dọn hậu viện xong thì quay về, trong tay còn cầm hai quả trứng gà, hậu viện có một chuồng gà, bên trong có hai con gà mái đang tới kỳ đẻ trứng.
Bởi vì nguyên chủ cũng có chút để tâm tới hai con gà mái này, chúng nó cũng không chịu thua kém, một ngày là có thể đẻ được hai quả trứng gà, ít nhất cũng là một quả.
Hai người cứ đυ.ng mặt nhau như vậy.
Đời trước Lâm Tư Tư chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào khác ngoài cha cùng với vài người anh nên lập tức đỏ hết cả mặt, nhưng mà dù sao cũng là tiểu thư khuê các cho nên vẫn có thể chống đỡ cục diện này.
"Anh. . . Anh đã ăn cơm chưa?" Lâm Tư Tư nỗ lực để giọng nói của mình trở nên thong dong bình tĩnh nhưng mà vẫn mang ba phần e thẹn.
Vốn dĩ Châu Tùng Bách nhìn thấy hôm nay cô đã sạch sẽ khoan khoái hơn mọi ngày nhiều, nghe vậy lực chú ý cũng bị hấp dẫn, nói: "Còn chưa ăn, nhà bếp còn đồ ăn không, anh tự đi hâm nóng là được."
"Sao có thể để anh làm chứ, anh muốn ăn gì, em làm cho anh ăn." Lâm Tư Tư vội vàng nói.
Đúng là không có công đạo mà, người đàn ông này sao lại có thói quen cưng chiều vợ như thế chứ, ngay cả cơm cũng phải tự làm, xem ra nguyên chủ đã bị nuông chiều rồi.
"Em làm cho anh?" Châu Tùng Bách sửng sốt, hoài nghi nhìn cô.
Sao anh lại cảm thấy vợ mình hôm nay có gì đó là lạ? Sao giọng nói này lại mềm mại như thế chứ?
Trước đây lúc vừa kết hôn thì cũng dịu dàng thế này, nhưng mà về sau thì lại khác, sau này không cãi nhau là tốt lắm rồi, không còn dáng vẻ dịu dàng nũng nịu thế này nữa.
"Em làm cho anh, tùy tiện làm thôi nên anh đừng ghét bỏ." Lâm Tư Tư bị anh quan sát như vậy, câu nói tim đập như hươu chạy cũng không đủ để hình dung, không dễ dàng gì mới ổn định được đôi chân đang nhũn ra của mình và bày ra dáng vẻ bình thường rồi bước bào nhà bếp.
Châu Tùng Bách liền vào theo.
Lâm Tư Tư vừa khẩn trương vừa mừng rỡ, sao người đàn ông này lại cưng chiều vợ thế chứ, không những không cần làm cơm cho anh ấy, lại còn theo mình vào đây nữa.
Thấy cô nhanh tay nhanh chân làm cho anh một chén mì, Châu Tùng Bách thở phào nhẹ nhõm, anh tận mắt nhìn thấy cô làm, không bỏ thuốc chuột.
Không chỉ nấu mỗi mỳ, Lâm Tư Tư còn đập vào đó hai trái trứng gà, ngoại trừ những thứ đó ra còn bỏ thêm hai trái cà chua vào nữa.
Làm thành một bát mì cà chua trứng gà nóng hổi.
Bát cũng không phải là cái bát nhỏ thông thường, mà là một cái bát lớn, một bát mì cà chua trứng gà to như thế đã bị Châu Tùng Bách ăn hết sạch, ngay cả nước canh cũng không để thừa một giọt nào.
Có thể thấy anh đã đói tới mức nào rồi.
Bát mì cà chua trứng gà này là món ăn ngon rất khó có được, chí ít là ở nơi này, người bình thường toàn là ăn cám ăn cháo, làm gì được ăn món ngon thế này?