Edit: J.F
Ninh Diệc Hành dậy rất sớm, mùa đông ở phương bắc, mặt trời mọc rất trễ, lúc anh ta thức dậy, ngoài cửa sổ vẫn xám xịt một mảnh.
Anh ta nhìn nhân viên của mình_Trình Hoài Túc_ngủ thành hình chữ X, bàn tay cuốn lấy vạt áo ngủ, làm lộ ra bụng nhỏ hơi gầy nhưng rắn chắc.
Ninh Diệc Hành trầm mặc mà nhìn chằm chằm một hồi, ngón tay chống ở mép giường động đậy, cuối cùng lại quay đầu đi, xoay người xuống giường đi rửa mặt.
Phòng bếp truyền ra tiếng nước sôi ùng ục,
Lý Tiêu Minh thức dậy sớm nhất, cậu mặc một chiếc tạp dề màu tình yêu_hồng phấn, đang đứng trước bếp nấu cháo, làm bữa sáng.
Lý Tiêu Minh nhanh chóng nghe được tiếng bước chân của Ninh Diệc Hành, cậu xoay người, đối diện với tầm mắt của ông chủ.
Thật ra, Lý Tiêu Minh là một người đàn ông không che giấu được cảm xúc trên mặt, thiếu chút nữa cậu đã không giấu được vẻ xấu hổ, hàn huyên với Ninh Diệc Hành:
"Ờm...chào buổi sáng, ông chủ."
Ninh Diệc Hành gật gật đầu.
Lý Tiêu Minh có thể cảm giác được là Ninh Diệc Hành rất không thích cậu, lúc ở chung một phòng với ông chủ thì càng thêm căng thẳng.
Nhưng ông chủ không hề có ý định rời đi, chỉ đứng tại chỗ nhìn cậu lấy muỗng khuấy cháo.
Lý Tiêu Minh xấu hổ không chịu nổi, không nhịn được mở miệng hỏi:
“Anh Trình còn ngủ hả?”
Ninh Diệc Hành “ừ” một tiếng.
Từ trước đến nay, tính tình của Lý Tiêu Minh vẫn luôn thẳng thắn, đặc biệt là ánh mắt đánh giá làm người khó chịu của Ninh Diệc Hành trong hai ngày qua_càng không thể nhịn.
Lý Tiêu Minh buông cái muỗng trong nồi ra, đưa lưng về phía Ninh Diệc Hành, nói:
"Ông chủ, tôi hiểu ánh mắt của anh khi nhìn anh Trình là có ý gì, từ nhỏ đến lớn, tôi đã gặp nhiều ánh mắt như vậy."
Ngoại hình đã mang đến cho cậu rất nhiều phiền toái, điều này cũng làm cậu tiếp xúc với bản tính yêu và dục của con người sớm hơn người khác.
"Anh không cần phải xem tôi như tình địch, anh Trình không thể có ý gì khác với tôi."
Lý Tiêu Minh không phải là loại người "suy bụng ta ra bụng người", nói ra hết những suy nghĩ trong lòng:
"Tôi không thích đàn ông, anh ấy cũng chưa từng biểu hiện ra khuynh hướng thích đàn ông..."
"Nhưng tôi cũng không chắc chắn, tôi quen biết anh ấy nhiều năm như vậy mà chỉ hiểu được một chút."
"Đừng ép buộc anh ấy."
Ninh Diệc Hành:……
Ninh Diệc Hành nói lời lẽ chính đáng:
“Cậu ấy là thẳng nam, tôi sẽ không ép buộc cậu ấy."
Vậy cả ngày anh nhìn chằm chằm tôi như hổ rình mồi để làm gì? Lý Tiêu Minh oán trách trong lòng.
Xu hướng giới tính và ghen là hai chuyện khác nhau, Ninh Diệc Hành chính là người hiểu xu hướng giới tính nhưng lại không phân biệt được thế nào là ghen ghét, là người không thèm nói lý.
Lúc này, Lý Tiêu Minh mới ý thức được những lời nói với ông chủ lúc nãy có hơi quá mức, trước mắt cậu vẫn rất cần công việc, cho dù thế nào cũng không thể tạo trở ngại cho con đường phía trước.
Ninh Diệc Hành thì nổi danh là "người gỗ" trong những cuộc nói chuyện phiếm của các đồng nghiệp.
Không cần biết tình huống như thế nào, xảy ra chuyện gì, anh ta vẫn có thể duy trì trạng thái trầm mặc trong một thời gian dài.
Lý Tiêu Minh không nói một tiếng, anh ta cũng không nói một chữ, điều này làm Lý Tiêu Minh càng thêm xấu hổ.
Lý Tiêu Minh khe khẽ thở dài, nói:
"Ông chủ, nếu anh Trình có thể chấp nhận chuyện này, tôi là người đầu tiên ủng hộ hai người."
"Tôi nói anh biết một bí mật của anh ấy, trong lúc vô ý, tôi đã phát hiện được bí mật này, có lẽ anh ấy cũng không ngờ được tôi biết chuyện này đâu."
Vì để Ninh Diệc Hành bớt chút hoài nghi, Lý Tiêu Minh quyết định "bán" Trình Hoài Túc.
Suy cho cùng thì mọi việc vẫn do Trình Hoài Túc quyết định, cậu cảm thấy để lộ chút bí mật này không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhắc đến Trình Hoài Túc, quả nhiên Ninh Diệc Hành lập tức có hứng thú.
Cho dù tổng cộng chỉ có ba người trong căn phòng cho thuê này, bí mật rốt cuộc vẫn là bí mật.
Xuất phát từ chột dạ, Lý Tiêu Minh vẫn theo bản năng mà ghé sát vào Ninh Diệc Hành, nhỏ giọng nói bên tai anh ta.