Ông Chủ Muốn Theo Đuổi Bạn Cùng Phòng Của Tôi Thì Phải Làm Sao?

Chương 8-1

Edit: J.F

Ninh Diệc Hành ho nhẹ một tiếng, mạnh mẽ quay mặt đi.

Quả nhiên, hành động của tôi khiến ông chủ cảm thấy ghê tởm, tôi tưởng tượng cái mặt nũng nịu lúc nãy của tôi mà cũng cảm giác ghê tởm theo.

Để che giấu sự xấu hổ, tôi cố ý ho vài tiếng thật mạnh, thấp giọng mắng vài câu thô tục, muốn biểu hiện thô lỗ một chút, để thay đổi ấn tượng của ông chủ đối với tôi.

“Khụ khụ khụ....mẹ..."

Nhưng tôi lại dùng sức quá mạnh, từ ho khan chuyển thành sặc nước bọt, nói lắp bắp:

"Khụ khụ, mẹ...mẹ.."

Câu "mẹ nó, cái thứ gì vậy?" cũng không rõ ràng.

Sự chú ý của Ninh Diệc Hành quả thật bị tôi dời đi, tầm mắt lại nhìn vào mặt tôi.

Chưa được tôi cho phép mà anh ta đã lục tìm di động trong túi của tôi, sau đó dùng khuôn mặt của tôi để thay mật khẩu mở khóa.

Tôi đã ho đến ngũ quan biến đổi, người và mặt mỗi chỗ một kiểu vậy mà di động cũng có thể phân biệt ra được.

Cũng may trong di động của tôi không có gì quan trọng, bị anh ta nhìn thấy cũng không có vấn đề gì.

Ủa, không ổn, vẫn có cái đáng nói, có khi nào anh ta nhầm lẫn mà bấm vào folder tôi đặt tên là "Tư liệu học tập" không?

Ninh Diệc Hành cũng chỉ click vào danh bạ điện thoại mà thôi, nói:

"Trình Hoài Túc, gọi điện thoại cho mẹ của cậu có thể giúp cậu dễ chịu hơn không?"

Tôi:……

Không cần nha!! Tôi không muốn mẹ tôi biết: đã tuổi này rồi mà còn bị trật eo khi nhảy bài tập thể dục của đài phát thanh đâu.

Cuối cùng thì Ninh Diệc Hành cũng không bấm gọi điện thoại, tiếng ho khan của tôi nhanh chóng làm đội ngũ bác sĩ, y tá đi theo xe cứu thương chú ý.

Bọn họ bảo Ninh Diệc Hành tránh ra để kiểm tra xem tôi có ổn hay không, cuối cùng nghiêm khắc nhắc nhở tôi rằng: đừng cố tỏ vẻ điều gì trước khi phần eo ổn định lại.

Dễ làm cho chấn thương nặng thêm.

Lúc đến bệnh viện, tôi được chỉ định làm kiểm tra một cách kĩ càng và tỉ mỉ, thân thể tôi đúng là rất cứng cáp, ngã giạng thẳng chân cũng không bị vấn đề gì lớn, chỉ bị trật eo và căng cơ đùi do kéo dãn.

Bởi vì Ninh Diệc Hành sốt ruột nên làm hỏng việc, tôi đã bị trật eo mà anh ta còn khiêng tôi trên vai, làm eo tôi bị thương thêm lần nữa.

Đúng ra thì tôi chỉ nghỉ ngơi hai ngày là được, nhờ anh ta mà bây giờ tôi không biết đến khi nào mới khỏe lại như cũ.

Ngoài ra tôi còn có vài vấn đề quan trọng hơn cần phải giải đáp:

_đây có được xem là tai nạn lao động không?

_có thể được nghỉ phép không?

_có được hoàn trả tiền thuốc men không?...

À, tiền thuốc men của tôi tạm thời là do Ninh Diệc Hành chi trả, anh ta cũng không chịu để tôi hoàn lại.

Dù sao thì với tình trạng này, trong khoảng thời gian ngắn tôi cũng không thể quay trở lại làm việc.

Lúc ông chủ phát hiện bản thân là đầu sỏ gây tội làm chấn thương của tôi nặng thêm thì hết sức áy náy, nói sao cũng muốn bồi thường cho tôi.

Bác sĩ dán cho tôi hai miếng thuốc dán, kê cho tôi một đơn thuốc, sau đó chúng tôi được rời khỏi bệnh viện.

Toàn bộ quá trình, Ninh Diệc Hành đều đỡ eo tôi, sợ tôi lại bị thương vì nguyên nhân nào khác nữa.

Eo tôi không có sức, chân cũng bủn rủn, đúng là không thể tự đi được, đành phải dựa vào anh ta mà đi.

Chuyện khác chưa nói, mỗi chuyện hai người đàn ông thoạt nhìn như đang ôm ôm ấp ấp thì đã có vẻ hơi kì quái.

Lúc chờ thang máy, Ninh Diệc Hành nói:

"Trình Hoài Túc, tôi đưa cậu về nhà, mấy ngày này tôi sẽ đến chăm sóc cậu, như vậy được không?"

Ông chủ tự mình chăm sóc tôi? Ninh Diệc Hành sẽ bưng trà đổ nước cho tôi sao? Tưởng tượng đến hình ảnh đó, tôi liền cảm thấy sợ hãi.

Lời từ chối của tôi hết sức chính nghĩa, vẫn không thiếu một chút uyển chuyển:

"Ông chủ, vậy sao được chứ, tôi làm sao có thể để anh tự mình chăm sóc tôi, anh chỉ cần duyệt thêm cho tôi vài ngày nghỉ là được, những chuyện khác không đáng nói, tôi không thể làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh."

"Chút nữa anh gọi Lý Tiêu Minh đến đón tôi là được, anh không cần lo lắng, nhất định cậu ta sẽ giúp tôi."

Tôi hy vọng anh ta có thể nghe hiểu được ám chỉ của tôi, để anh ta chăm sóc, trong lòng tôi cũng áp lực rất lớn, chi bằng dùng thứ gì khác, chẳng hạn như tiền an ủi và ngày nghỉ phép, mạnh mẽ thuyết phục tôi.

Sắc mặt ông chủ trầm xuống:

"Đây là việc của chúng ta, cậu nói về Lý Tiêu Minh làm gì?"

"Hai người chỉ là bạn cùng phòng mà thôi, làm sao cậu ta chăm sóc cậu được?"

Ông chủ, anh làm vậy là không đúng rồi nha, nói cũng không cho nói là sao?

Chẳng lẽ tôi không hiểu là anh không muốn để Lý Tiêu Minh chăm sóc một người ngoài như tôi sao?

Không sao hết, ông chủ, tôi hiểu mà!