Edit: J.F
Nhảy từng bước? Tôi tưởng tượng hình ảnh mọi người đều nghiêm túc nhảy Street Dance, chỉ có mình tôi là nhảy bài tập thể dục của đài phát thanh, lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất, nhanh chóng nói:
"Không được, vậy thì quá mất mặt."
Lý Tiêu Minh tự hỏi một chút, nói:
“Vậy em nhảy với anh, nếu có ai hỏi thì chúng ta nói là nhảy hỗn hợp."
Tôi tính toán một chút, bình thường Lý Tiêu Minh rất được lòng mọi người, có cậu ta chịu mất mặt cùng tôi mà nhảy bài tập thể dục của đài phát thanh, hiệu quả của tiết mục chắc sẽ không quá tệ, ông chủ cũng sẽ không cảm thấy tôi tát nước bắt cá*.
* Ý nói người lợi dụng cơ hội
Cũng không đến nỗi nào.
Sau đó là đến kì nghỉ, tôi và mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt đã cùng nhau bàn bạc, chờ tôi biểu diễn xong tiết mục thì sẽ uống đến không say không về.
Trước tết Nguyên Đán một ngày, tôi và Lý Tiêu Minh, hai người mặc đồ thể dục một đỏ một xanh, tràn đầy tự tin mà bước lên sân khấu.
Những người có mặt ở bữa tiệc nhìn thấy trang phục của tôi và Lý Tiêu Minh thì cười mãi không ngừng.
Đến khi hai người bắt đầu nề nếp mà nhảy bài tập thể dục của đài phát thanh theo điệu nhạc Street Dance lại càng ngửa tới ngửa lui.
Tuy đúng là có hơi mất mặt, nhưng có Lý Tiêu Minh tiếp sức, tôi cũng nhảy rất hăng hái.
Nhảy được một phút, tôi đã bắt đầu uể oải.
Tôi không thích lộ diện trước mặt người khác, cũng không thích trở thành tâm điểm chú ý, chỉ cần thoải mái là được.
Ánh đèn của sân khấu đều do các đồng nghiệp ở bộ phận khác phụ trách, bọn họ cũng rất thích Lý Tiêu Minh.
Cho dù Lý Tiêu Minh nhảy bài tập thể dục của đài phát thanh, đèn lớn trên đỉnh đầu vẫn luôn chiếu trên người cậu ta, di chuyển theo từng động tác của cậu ta, tầm mắt của người xem dĩ nhiên cũng tập trung trên người cậu ta, tôi và hai đồng nghiệp khác trở thành nhân vật phụ.
Tình huống này rất có lợi đối với tôi, động tác vụng về, tứ chi cứng đơ của tôi cũng không chịu quá nhiều áp lực.
Một khi tư tưởng con người trở nên lười biếng thì thân thể cũng không chịu khống chế mà mềm đi.
Tôi muốn nỗ lực theo kịp động tác của Lý Tiêu Minh nhưng cánh tay lại nâng lên không nổi, chân cũng duỗi không thẳng, đầy đầu đều là câu hỏi: khi nào có thể xuống sân khấu.
Chỉ mất tập trung trong giây lát, tôi đã chậm hơn Lý Tiêu Minh một nhịp.
Lúc này Lý Tiêu Minh đã tiến vào động tác nhảy, tôi không muốn ảnh hưởng đến cậu ta nên lập tức làm động tác nhanh hơn, hai tay duỗi thẳng, hai chân dang ra, nhẹ nhàng nhảy lên....
Nhưng tôi không thể nhảy lại chỗ cũ, mắt cá chân tôi xoay tròn, bàn chân cọ xát trên mặt đất, không quan tâm phía trước, phía sau.
Theo bản năng tôi muốn ổn định lại thân thể nhưng càng cố gắng thì thân thể càng trượt xuống, lúc này tôi mới nghĩ đến việc dùng tay chống đỡ trên mặt đất nhưng đã chậm, theo thân thể trượt xuống, hai chân tôi bị kéo thẳng về hai phía, thân mình úp lên một bên chân.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì tiếng vỗ tay kịch liệt đã bao phủ lấy tôi, thậm chí còn có đồng nghiệp hô lên:
" Tiểu Trình "trâu" nha!"
Trong nháy mắt, tôi trở thành tiêu điểm của hội trường, các đồng nghiệp còn tưởng rằng chiêu giạng chân này là tài nghệ biểu diễn, sôi nổi reo hò cổ động cho tôi.
Mồ hôi lạnh của tôi ứa ra, không nhúc nhích trên sân khấu.
Tôi nghe thấy tiếng xương sống của mình kẽo kẹt vang lên, từng cơn đau nhức truyền dọc theo xương cụt đâm thẳng vào da thịt ở phần eo, đau đớn nơi eo hoàn toàn che lấp cơn đau ở đùi do giạng thẳng chân.
Nhạc vẫn tiếp tục vang lên, người dưới sân khấu cũng không ai nhìn ra sự khác thường của tôi, chỉ có Lý Tiêu Minh và các đồng nghiệp trên sân khấu là phát hiện tôi có vấn đề.
Lý Tiêu Minh lập tức ngừng động tác, chạy đến kéo cánh tay tôi.
Nửa người dưới của tôi không thể động đậy, cậu ta muốn kéo tôi từ trên mặt đất lên trước nhưng tôi không còn sức để chống đỡ thân thể mà gượng dậy.
Lý Tiêu Minh dùng sức mà kéo tôi lên, tôi chỉ có thể yếu ớt mà dựa vào cánh tay cậu ta, chỉ cần cậu ta buông tay là tôi liền nằm trên mặt đất.