Trưởng thành và vững vàng.
Lục Viện liếc mắt, loại đàn ông như vậy xem ra cũng không tệ?
“Chú… tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa.” Lục Viện nhân lúc đó nhào vào lòng của Lục Khang, còn cố ý xoa nắn bộ ngực đáng tự hào của người đàn ông.
Lục Khang chỉ cảm thấy bụng dưới có một ngọn lửa nổi lên, chỗ đó nhô lên, nhưng đứa nhỏ trong lòng lại cứ cố ý không an phận mà uốn éo.
“Lục Viện ...bỏ ra...” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn hơi lạ, nghe kỹ lại vô cùng gợi cảm.
“Chú, chú không tin tôi sao?”
Lục Viện rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn Lục Khang, khoảnh khắc anh ngước đầu lên đôi môi đỏ mọng vô tình sượt qua yết hầu gợi cảm của người đàn ông.
Lục Khang lập tức căng thẳng, sự khác lạ nơi yết hầu khiến phần dưới của anh càng thêm đau đớn, thế mà anh lại có phản ứng với cháu gái của mình, xem ra là gần đây phụ nữ tìm anh ít hơn rồi.
Lục Viện nhìn Lục Khang với đôi mắt ngây thơ, đôi môi đỏ mọng nói “Chú, chú sao vậy? Hình như không khỏe phải không?”
“Cháu bỏ ra trước đi!” Giọng người đàn ông trở nên hung dữ.
“Tôi không bỏ, hồi nhỏ chú cũng ôm tôi thế này mà!” Lục Viện không nghe lời, thậm chí còn ôm chặt Lục Khang hơn, bộ ngực của cô càng gần ngực của người đàn ông thì càng hấp dẫn người đàn ông thẳng muốn đứng núi này trông núi kia.
Lúc Lục Khang cúi đầu xuống, anh có thể nhìn thấy ánh xuân trên ngực Lục Viện, bộ ngực trắng như tuyết và mềm mại đang dựng đứng, đôi mai đỏ như hoa anh đào thật hấp hẫn, Lục Khang vươn tay nắn bộ ngực tinh xảo, cảm giác da thịt mềm mại một lúc khiến anh muốn ngừng mà không được.
Thấy Lục Viện không phản kháng, bàn tay to trực tiếp thò vào trong cổ áo đang che đi bộ ngực tinh xảo, Lục Khang phát hiện một tay vậy mà lại không thể nắm hết thì dùng cả hai tay ra sức xoa nắn, thân thể nóng rực.
Nửa cơ thể mềm mại của Lục Viện nằm trong lòng của Lục Khang, hưởng thụ sự nhào nặn của người đàn ông, không phản kháng tiếng nào, nghĩ đến ngoài cửa còn có vệ sĩ và người giúp việc, trong lòng cô lại càng thêm kích động.
Lục Khang nhào nặn một tay vẫn không hài lòng, trực tiếp cởi bỏ quần áo trên người của Lục Viện, để nửa trên của Lục Viện hoàn toàn lộ ra trước mắt người đàn ông.
Nhìn vào đôi mắt hoang mang của Lục Viện, Lục Khang che mắt Lục Viện lại, nhìn đôi mắt đó thật sự rất dễ lừa người ta phạm tội.
Lục Viện ngập ngừng la lên: “Chú?”
“Viện Viện ngoan, bây giờ chú đang khó chịu. Giúp chú một chút được không?”
Lục Viện cắn môi ngập ngừng gật đầu, được sự cho phép của cô bé, hai tay to lớn của Lục Khang trực tiếp bao lấy bộ ngực săn chắc của cô mặc sức mà nhào nặn.
Sự đυ.ng chạm thân trên mềm mại khiến phần dưới của anh căng thẳng ham muốn hơn, Lục Khang cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa liếʍ mυ'ŧ.
“Ư… Chú, ngứa quá…”
“Chỗ nào ngứa? Hửm?” Lục Khang vừa liếʍ nhũ hoa vừa ngước mắt lên hỏi.
“Ngực, đầṳ ѵú cũng ngứa ...” Lục Khang liếc nhìn nhũ hoa đang đứng trơ trọi, quay đầu ngậm lấy cái kia, dùng lực mυ'ŧ mạnh.
“Bây giờ còn ngứa không?”
Chân của Lục Viện cọ vào đùi người đàn ông “Ngứa ...”
“Ồ ?? Còn chỗ nào nữa?” Đôi mắt Lục Khang hằn lên ham muốn, đỏ đến dọa người.
Lục Viện nhìn lướt qua cửa, nhìn trên giường bệnh.
“Chú, chúng ta ... lên giường được không?”