Thập Niên 80: Lần Thứ Tư Gả Chồng

Chương 5: Muốn Gả Cho Người

Giang Đào và Chu Lệ vừa tách ra, một nhóm người đang kéo tới trước cửa thôn Đào Hoa, người đi đầu chính là em trai nhỏ Giang Hà, cách mấy bước là mẹ nàng Tào Quế Hoa, đi cùng người trong thôn ở phía sau là cha nàng Giang Đại Hữu, em trai lớn Giang Hải, và em dâu Trương Hồng Nguyệt.

Chỉ cần nhìn thứ tự người đi đến, sẽ thấy người quan tâm nàng nhất chính là mẹ và em trai nhỏ.

“Chị, chị không sao chứ?” Giang Hà chạy vọt đến trước mặt Giang Đào, kéo tay Giang Đào kiểm tra từ trên xuống dưới, giọng nói run run: “Mọi người nói chị nhảy xuống sông Chu Loan muốn tự tử, chị, sao chị có thể làm ra cái việc ngốc ngếch này hả!”

Không chờ Giang Đào trả lời, Tào Quế Hoa đã xông lên ôm chặt lấy Giang Đào, bà muốn mở miệng mắng nàng, nhưng tiếng mắng lại không kìm được tiếng nức nở: “Nha đầu chết tiệt kia, con nhảy sông làm gì hả? Có phải kiếp trước mẹ nợ con không, nếu con chết, vậy bảo mẹ sống làm sao đây, hả!!!”

Nhiều năm trôi qua, đoạn kí ức này vốn đã trở nên mơ hồ với Giang Đào, nhưng giờ phút này nhìn đứa em trai nhỏ lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, mẹ nàng khóc mắng nói không sống nổi nếu không có nàng, kí ức đã từng phai nhạt giờ trở nên vô cùng rõ ràng. Nàng nhớ kiếp trước, sau khi được cứu về, bởi vì lo sợ nàng lại luẩn quẩn trong lòng rồi đi tìm chết, đoạn thời gian kia dường như ngày nào mẹ nàng cùng ở bên cạnh nàng, bởi vì che chở nàng khỏi những lời châm chọc của Trương Hồng Nguyệt, đứa em trai nhỏ bé cãi nhau với chị ta, lúc nghiêm trọng nhất còn suýt nữa đánh nhau với em trai lớn.

Trong nhà này, không nhắc đến những người khác, mẹ nàng và em trai nhỏ thật sự quan tâm nàng.

Từ khi nàng trọng sinh về, trong lòng luôn chất chứa nỗi oán hận, chỉ nghĩ nhanh chóng gả ra ngoài, giờ đây trái tim trở nên ấm áp hơn, vuốt lưng cho mẹ, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẹ, người đừng khóc mà, con không nhảy sông nữa đâu.”

“Không nhảy sông nữa?” Tào Quế Hoa khóc nấc lên, ngẩng đầu, không tin nhìn con gái mình.

Nhảy sông tự tử, mặc kệ là vì gì, cũng đem đến thanh danh không tốt, kiếp trước nàng định cả đời không gả, trong thôn vẫn có rất nhiều người nhắc tới nàng, luôn nói lúc nàng trẻ vì bị từ hôn mà nhảy sông tự tử, chỉ là mạng lớn, không chết mà thôi.

Sống lại một lần, tuy thanh danh đã rất xấu, nhưng nếu có thể nàng muốn từ từ thay đổi danh tiếng của mình, Giang Đào chịu đựng cơn lạnh thấu xương, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đúng vậy, con đâu có nhảy sông! Chỉ là trong lòng con không thoải mái, muốn ngồi một mình, chẳng biết lúc nào đi đến bờ sông, nào biết bờ sông trơn như vậy, con chẳng may bị trượt chân rơi xuống sông. May mà Chu Lệ đi ngang qua, kịp thời cứu con lên.”

Giọng điệu Giang Đào nhẹ nhàng, trên mặt còn nở nụ cười, Tào Quế Hoa cũng không muốn tin con gái mình định tự tử, lập tức nói: “Mẹ đã bảo là con không phải muốn chết mà, con không phải người sẽ nghĩ quẩn trong lòng.” Nắm lấy ống tay áo ướt sũng của Giang Đào, vội kéo Giang Đào đi: “Nhanh, người con đều ướt sũng nước như này, mau mau về nhà thay quần áo đi!"

Giang Đào đi bên cạnh Tào Quế Hoa, ánh mắt lướt qua Giang Hải và Trương Nguyệt Hồng, trước khi chết bị Giang Hải ép phải chuyển ra khỏi nhà, trơ mắt nhìn người ta cướp mất chốn nương thân, cơn tức giận lập tức xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Giang Đào hận không xông lên xé rách gương mặt kia.

Nhưng không thể, chưa nói đến nếu đánh thật, nàng cũng không phải đối thủ của Giang Hải, đã thế nếu xảy ra đánh nhau nàng cũng chẳng chiếm được chút lợi nào, nàng đã được sống lại một lần, nàng cần phải quý trọng cơ hội hiếm có này, thay vì gây rắc rối mang thêm tiếng xấu cho mình.

Giang Đào nén cơn giận, mắt Trương Nguyệt Hồng nhanh chóng đảo một vòng, bước lên kéo khuỷu tay nàng: “Chị ơi, lúc nãy chị nói là Chu Lệ cứu chị lên sao? Chu Lệ ở thôn Chu Loan? Anh ta cứu chị? Chị rơi thẳng vào sông, vậy nếu muốn cứu…”

Thời này, tháng mười hai đã rất lạnh rồi, mỗi người đều mặc áo bông, nên cả kể người cứu nàng là đàn ông, còn một lớp áo bông dày thế kia, muốn nhìn cái gì cũng chẳng thể thấy, muốn sờ cũng chẳng sờ tới, Trương Nguyệt Hồng đang muốn nhân cơ hội này ăn vạ Chu Lệ, làm trò trước bao nhiêu hàng xóm láng giềng đang đứng hóng chuyện xung quanh, da mặt nàng ta cũng chẳng phải dày vừa đâu.

Giang Đào biết rõ ý định của nàng ta, liếc nhìn cái bụng phẳng lì của nàng ta, chủ động nói ra mấy lời nàng ta muốn nghe: “Đúng vậy mẹ à, là Chu Lệ ở thôn Chu Loan đã cứu con, may đúng lúc anh ấy đi ngang qua, nếu không chỉ sợ đến mạng con cũng chẳng còn.” Đột nhiên nàng hạ giọng, nắm lấy tay áo Tào Quế Hoa, thì thầm: “Mẹ, ngày mai Chu Lệ sẽ sang nhà mình cầu hôn."

“Cái gì? Ngày mai Chu Lệ muốn tới nhà chúng ta cầu hôn?” Giang Đào mới vừa nhỏ giọng nói xong, Trương Nguyệt Hồng lại lập tức hét lên, thực ra không phải bà muốn nói cho tất cả mọi người biết, nhưng bà thật sự giật mình: “Con gái, con không phải nói giỡn đấy chứ? Chu Lệ ư… Con nguyện ý sao?”

Vì sao không thể?

Không nói đến chuyện Chu Lệ đã đáp ứng đưa 300 đồng tiền lễ hỏi, còn để nàng giữ khoản tiền này, cả kể không có khoản lễ hỏi này, nàng cũng nguyện ý gả ra ngoài, chưa nói đến Chu Lệ cũng nguyện ý cưới nàng, dù Chu gia không tốt cũng vẫn hơn nàng ở lại làm trâu làm ngựa cho Giang gia.