Chu Lệ ở thôn Chu Loan.
Nhắc đến mới nhớ, trong kí ức của Giang Đào cũng có một người tên như vậy.
Kiếp trước, thôn Đào Hoa cũng nằm gần các thôn khác, danh tiếng khắc chồng của Giang Đào lan truyền khắp nơi, có một người cũng nổi danh giống nàng, chính là Chu Lệ thôn Chu Hoa được nhắc đến là kẻ chơi bời lêu lổng không nghề không ngỗng. Nhưng kiếp trước Giang Đào chỉ gặp Chu Lệ một lần, đó là lúc nàng đi thăm mẹ Trần Khải Quân, ở phía bên kia rào tre ngăn cách Chu gia, Chu Lệ đang làm loạn trong nhà, đánh ngã từng người từng người một, chỉ cần có thể đánh liền đánh trả, sau đó ôm con gái ốm nhom rời nhà.
Lần này bỏ đi, không thấy anh ta quay trở về lần nào.
Kiếp trước cho đến lúc chết, Giang Đào chưa từng gặp lại người này.
Thanh danh Chu Lệ không tốt, người ở những thôn xung quanh mỗi khi nhắc đến anh ta đều lắc đầu ngao ngán, nếu kiếp trước không tiếp xúc với mẹ của Trần Khải Quân, phản ứng của Giang Đào đối anh ta tất nhiên cũng sẽ lắc đầu giống đa số mọi người. Nhưng kiếp trước, Chu Lệ mang theo con gái bỏ đi, mẹ Trần Khải Quân lắc đầu cảm thán, nói Chu Lệ cũng là người đáng thương.
Người già sống côi cút, ngày thường không có ai tiếp chuyện, Giang Đào ghé qua vài lần, bà lão liền bắt chuyện với nàng, vì thế nàng mới biết hoàn cảnh của Chu Lệ, cũng thực sự đáng thương.
Mẹ Chu Lệ là mẹ kế, vào cửa lúc anh cả Chu Lệ 7 tuổi anh hai Chu Lệ 5 tuổi, có lẽ lo sợ nếu hai người con riêng của chồng không thích mình thì sẽ khó đứng vững gót chân trong Chu gia, vì thế mẹ Chu Lệ tự động lấy lòng hai người con chồng. Chính mình không có ăn cũng muốn để con chồng được ăn no, chính mình không có mặc cũng muốn cho con chồng mặc tốt mặc ấm, thái độ so với mẹ ruột còn tốt hơn, đương nhiên được người Chu gia ủng hộ, cũng được ba Chu Lệ yêu thích, vì thế bà dần dần đứng vững gót chân ở Chu gia, cũng nắm giữ tiền bạc chi tiêu trong gia đình, đến năm thứ năm cuối cùng sinh được một cậu con trai.
Nhưng bà cũng không vì thế mà thay đổi, mọi chuyện vẫn đặt con chồng lên hàng đầu, chẳng sợ con trai ruột của mình bị bỏ quên phía sau. Mười năm như một, bà ngày ngày đối đãi với con chồng rất tốt, hai người con chồng đều được nuôi dưỡng trắng trẻo béo tốt, đến tuổi hỏi vợ, từng người đều cưới được nàng dâu giỏi giang xinh đẹp. Nhưng đến lượt con trai do chính mình sinh ra, lại hoàn toàn ngược lại, từ nhỏ đã ăn không đủ no mặc không đủ ấm, quần áo đều đợi anh cả anh hai mặc hỏng rồi mới đến lượt Chu Lệ. Từ nhỏ đã bị đối xử bất công, tất nhiên Chu Lệ càng ngày càng lì lợm, vì thế hai người anh trai đã cưới vợ sinh con, việc hôn nhân của anh ta vẫn vô cùng gian nan vì cái tiếng xấu mấy năm qua. Tuy mẹ anh ta nắm giữ tiền chi tiêu trong nhà, nhưng hai người con chồng từng đứa ngọt nhạt dụ dỗ, trong tay bà có đồng nào là đưa hết cho chúng, đến lượt con ruột mình, không lấy ra được một đồng tiền lễ hỏi vợ cho con.
Vì thế Chu Lệ trì hoãn việc cưới hỏi năm này qua năm khác, đến năm 20 tuổi, anh ta dứt khoát nhặt một bé gái từ bên ngoài mang về, nói muốn nhận con gái nuôi. Đương nhiên người nhà anh ta không đồng ý, nhưng lần này anh ta vô cùng quyết tâm, ai khuyên cũng mặc kệ, sau đó bé gái được đặt bên là Chu Bảo Bảo ở lại Chu gia, kêu Chu Lệ là cha.
Giang Đào được biết Chu Lệ cùng trong nhà đánh nhau sau đó bỏ đi, là bởi vì con gái anh cả Chu Lệ sau lưng người lớn đánh Chu Bảo Bảo, còn đẩy Chu Bảo Bảo ngã chảy máu đầu. Nhưng trong nhà không một ai nói cho anh ta biết chuyện, đến khi Chu Lệ nhận ra điểm bất thường đưa con gái đi bệnh viện khám, anh ta nhặt về một bé gái vốn nhanh nhẹn thông minh, thế mà giờ lại biến thành người ngốc.
Anh ta tức quá, lúc trở về náo loạn một hồi, lấy tiền trong tay bà mẹ, quyết định rời nhà bỏ đi.
Một người đàn ông như vậy, không thể nói là tốt, nhưng kỳ thật cũng không tính là xấu.
Giang Đào bước về phía Chu Lệ hai bước, nghiêm túc nhìn anh ta: “Anh nói thật?”
Chu Lệ bằng tuổi Giang Đào, năm nay cũng 22, nhưng chưa cưới vợ một lần nào, thậm chí bởi vì tiếng xấu bên ngoài, ngay cả cơ hội tiếp xúc với phái nữ, anh ta cũng không có. Giờ đây, Giang Đào xinh xắn đứng ngay trước mặt, anh ta hơi khẩn trương, dời tầm mắt nói: “Đương, đương nhiên là thật!”
“Anh có biết bên ngoài người ta nói tôi như nào không?” Giang Đào nói: “Bọn họ nói tôi là Tang Môn tinh, nói tôi mang mệnh khắc chồng, còn nói ai cưới tôi người đó xui xẻo.”
Chu Lệ biết, anh nói: “Tôi không sợ, mệnh tôi cứng.”
Anh không nói ra, cả kể hôm nay cưới vợ, mai chết, anh cũng muốn thử cảm giác có vợ là như thế nào.
Người như vậy có thể sống chung cả đời ư?
Giang Đào cũng không biết, nhưng nàng biết, đây là biện pháp rời nhà đi nhanh nhất trước mắt nàng.
Nhưng mà……