Hạnh Phúc Nào Cho Em

Chương 56: Mất tích

"Dịch Ân! Cô ta nghe thấy hết rồi. Cô ta không thể giữ lại."

Ninh Ninh nhíu chặt mi tâm khi nghe Phi Yến nói xong câu đó. Ánh mắt xinh đẹp của cô nhìn hai người trước mặt bằng ánh nhìn lạnh lẽo. Hai người này... Điên rồi!

Dịch Ân vẫn như cũ, nhìn cô với nét mặt vô cùng dịu dàng. Chỉ là bây giờ, Ninh Ninh lại cảm thấy vô cùng giả tạo. Giả tạo đến mức đáng sợ. Hai người họ dám tính kế Hàn Vũ, lại còn bày ra kế hoạch làm anh gặp tai nạn. Bây giờ... Lại muốn làm gì cô nữa đây?

"Hai người muốn gì?"

"Đừng sợ! Anh sẽ không làm hại em đâu."

"Dịch Ân..."

"Suỵt! Đừng có lớn tiếng quá. Nếu không... Anh không biết mình sẽ lại làm ra chuyện gì nữa đâu."

"Anh muốn gì?"

"Anh muốn... Mang em đi giấu ở một bơi thật xa, thật bí mật. Ở đó, sẽ chỉ có hai chúng ta mà thôi. Sẽ không có ai có thể cướp em đi được nữa."

Ninh Ninh không dám tin nhìn Dịch Ân đang mỉm cười với mình. Anh thật khác, đã không còn là Dịch Ân ấm áp, dịu dàng mà cô quen nữa rồi. Trông anh bây giờ thật đáng sợ, đáng sợ vô cùng.

"Dịch Ân! Chúng ta không có nhiều thời gian. Nếu để anh ta xuống thì..."

"Tôi biết!"

Bàn tay to lớn của Dịch Ân đưa ra nắm lấy cổ tay gầy gầy của cô. Anh vẫn dịu dàng nhìn cô,. nhưng ánh mắt và nụ cười đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.

"Nếu không muốn hắn gặp chuyện... thì đứng lên đi theo anh."

"Anh muốn đưa tôi đi đâu"

"Đi đến nơi mà không ai có thể đưa em rời xa anh nữa. Đứng dậy..."

"Tôi không đi."

"Ninh Ninh! Anh không có kiên nhẫn đâu. Nếu như em không đi cùng anh, thì anh sẽ để em tận mắt chứng kiến hắn ta chết."

"Anh dám?"

"Haha... Em nghĩ sao?"

Ninh Ninh nhíu mày, lời này của anh chắc chắn không phải đùa. Nhưng... Nếu cô đi rồi thì Hàn Vũ phải làm sao đây? Ai mà biết được, hai kẻ điên này sẽ lại làm ra những chuyện gì nữa chứ.

Cuối cùng, cô vẫn không đủ dũng khí để lấy an nguy của người mình yêu nhất ra đặt cược. Cô ngoan ngoãn đứng lên, đi theo Dịch Ân và Phi Yến ra ngoài. Ngồi vào trong xe, nhìn cánh cửa đang dần khép lại, chiếc xe lăn bánh mang cô đi xa khỏi Hàn Vũ.

Hàn Vũ đợi rất lâu mà vẫn không thấy Ninh Ninh thì liền lo lắng. Anh lấy điện thoại ra gọi nhưng lại chỉ có tiếng cô tổng đài viên trả lời anh mà thôi. Cảm nhận được chuyện không ổn, anh liền vội vã đi ra ngoài nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhỏ bé kia đâu. Bước đến quầy lễ tân, anh lạnh lùng hỏi cô tiếp tân đang trực ở đó.

"Cô có nhìn thấy cô gái đi cùng tôi tới đây không?"

"Cô gái... À là cô gái mặc đồ công sở, gương mặt buồn buồn đó ư?"

"Ừm!"

"Vừa nãy cô ấy đã đi ra ngoài với hai người khác rồi."

"Người khác?"

Hàn Vũ trầm mặc suy nghĩ, người khác có thể là ai? Bạn bè cô... Là ai? Anh không biết.

"Cho tôi xem camera được không?"

"Được! Anh đợi một lát!"

Cô tiếp tân truy cập vào máy chủ, màn hình lập tức hiện ra những cảnh quay được. Hàn Vũ nhíu mày quan sát, chỉ thấy Ninh Ninh đi ra cùng hai người, một nam một nữ. Một người là Mộng Phi Yến, người kia là một người đàn ông... Nhưng anh không quen. Máy quay bên ngoài chỉ quay lại được cảnh chiếc xe rời đi. Phóng cận cảnh lên ghi lại được cả biển số xe.

"Dừng lại!"

Đoạn phim ngưng lại ngay biển số. Hàn Vũ lấy điện thoại lập tức gọi cho Lâm Tú. Cậu trợ lý của anh một tay ăn cơm, tay kia vẫn phải xử lý đống tài liệu trong máy tính. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Lâm Tú cố gắng nuốt hết thức ăn vào trong. Uống một ngụm nước rồi mới nhấc máy.

"Hứa tổng!"

"Lập tức cho người đuổi theo chiếc xe mang biển số FX 527-46790 cho tôi."

"Xảy ra ở gì?"

"Ninh Ninh xảy ra chuyện rồi."

"Vâng!"

Tắt máy, Hàn Vũ đi vội ra ngoài, ngồi vào trong xe rồi lập tức đuổi theo.

____________

Lâm Tú ngắt điện thoại với Hàn Vũ, cũng vội vàng chạy đi. Anh đã gọi cho đám đàn em bên dưới chia ra để tìm chiếc xe đó. Vội vội vàng vàng, anh vẫn không quên lấy điện thoại gọi cho Mộ Di.

Mộ Di đang cùng Văn Vỹ ăn trưa, nhìn thấy số điện thoại gọi đến, trong lòng lại thấy bất an. Lần trước anh gọi là Hàn Vũ bị tai nạn. Lần này... Lại chuyện gì nữa đây?

"Em nghe!"

"Em đang ở đâu?"

"Em đang ăn trưa."

"Em không đi cùng mợ chủ sao?"

"Ninh Ninh? Không có, em không có đi với cô ấy."

"Vậy thì tốt."

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh chưa biết. Hứa tổng mói gọi điện cho anh, nói mợ chủ xảy ra chuyện, bảo anh cho người đuổi theo chiếc xe mang biển FX 527- 46790."

"Được! Em biết rồi. Chúng ta giữ liên lạc."

"Được! Chú ý an toàn. Anh cúp đây."

Mộ Di tắt máy, cả gương mặt toàn là sự lo lắng. Cô nhìn sang người đối diện, khi nói thêm bất cứ một lời thừa thải nào.

"Ninh Ninh xảy ra chuyện rồi. Chúng ta đi tìm chiếc xe mang biển FX 527- 46790."

"Đi!"

Cả con đường rộng lớn bỗng trở nên náo động. Rất nhiều chiếc mô tô lao nhanh trên đường từ khắp mọi nơi như đang lùng sục, tìm kiếm thứ gì đó. Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe hơi sang trọng cũng lập tức xuất hiện giữa một biển những chiếc mô tô phân khối lớn. Hàn Vũ tức giận đến mức mi tâm nhíu chặt, anh lạnh lùng hạ lệnh cho đám người kia.

"Chia nhau ra. Dù phải lục tung cả cái Thành Châu này cũng phải tìm người cho bằng được."

Lập tức, những chiếc xe phân khối lớn tảng ra tứ phía. Chia nhau ra đủ các con đường lớn nhỏ, một nhóm còn lại đi theo phía sau xe của Hàn Vũ.

"Hứa tổng! Anh đang ở đâu?"

"Đường Số N5."

"Tôi tới liền."

Trong khi đó, chiếc xe của Dịch Ân đã nhanh chóng thay đổi biển số. Anh ta ngồi trên xe nhếch môi cười, nhìn chiếc xe đang leo dốc lên một ngọn núi. Mộng Phi Yến sắc mặt vô cùng khó coi nhìn chiếc điện thoại cứ rung lên không ngừng. Cô ta tức giận nhìn sang Ninh Ninh, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Mày giỏi thật. Cùng một lúc lại có thể khiến cả ba người đàn ông đều muốn bảo vệ mày."

"Các người đưa tôi đi đâu?"

"Đưa mày đi xuống địa ngục."