Hạnh Phúc Nào Cho Em

Chương 54: Anh là chồng em mà

Tập đoàn An Đức...

Dương Văn Vỹ đang xử lý hợp đồng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sau khi có được sự đồng ý của anh, người kia mới mở cửa đi vào. Gương mặt xinh đẹp của Ninh Ninh đang dần hiện rõ trong tầm mắt anh.

"Anh!"

"Em đến rồi sao? Qua kia ngồi đi."

Ninh Ninh đi qua rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa được đặt trong một góc phòng. Văn Vỹ khép lại bản hợp đồng trên tay rồi đi về phía cô. Ngồi xuống phía đối diện, anh nhìn cô, ánh nhìn vô cùng ấm áp.

"Em đã khoẻ chưa? Sao không nghỉ ngơi thêm ít bữa đi?"

"Không sao! Em ổn rồi. Cũng không thể giao hết mọi thứ cho Mộ Di được."

Rót cho cô cốc nước, anh lại thở dài một hơi. Anh cũng không biết phải nói thế nào nữa, chỉ là từ sau khi trở về, cô hình như là xảy ra rất nhiều chuyện rắc rối liên quan đến Hàn Vũ. Thậm chí bây giờ, cả hai còn sống cùng một nhà nữa chứ.

"Ninh Ninh! Chuyện đó... Em định thế nào?"

Động tác uống nước trên tay cô ngưng động. Trong giây phút ngắn ngủi, Ninh Ninh thật sự cảm thấy vô cùng khó trả lời. Cô biết anh đang muốn hỏi về điều gì, nhưng vấn đề đó thật sự là quá khó với cô rồi.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

"Em thật sự tha thứ cho cậu ta sao?"

Không thấy cô trả lời, anh lại bồi thêm một câu phía sau. Chỉ là hỏi cho có lệ, chứ còn câu trả lời thì anh đã biết từ lâu rồi. Lúc trở về đây, lúc cô gặp lại người đàn ông đó, trong lòng của anh đã thừa biết câu trả lời của cô. Chỉ là... Chỉ là anh hy vọng, nó không đúng mà thôi.

"Văn Vỹ..."

"Em không cần nói nữa. Anh hiểu rồi."

"Xin lỗi! Em không thể bỏ mặc anh ấy."

"Anh hiểu rồi. Em ra ngoài đi."

"Anh..."

"Anh còn phải giải quyết công việc, em ra ngoài trước đi."

Văn Vỹ đứng lên rồi đi về phía bàn làm việc. Ninh Ninh nhìn theo cũng không biết phải nói gì hơn, chỉ đành lặng lẽ đi ra ngoài. Chỉ là trong khoảnh khắc cô quay lưng đi, cô mãi mãi cũng không biết được rằng, có một người âm thầm nhìn cô, nhìn đến đau lòng.

Vừa ra khỏi cửa, Ninh Ninh đã bị Mộ Di túm lấy. Cô ấy vội vàng kéo cô vào trong phòng làm việc riêng, cẩn thận khoá cửa rồi mới lên tiếng hỏi.

"Sao rồi? Tổng giám đốc nói sao?"

"Anh ấy... Không nói gì cả."

Cả hai người đều im lặng, Mộ Di nhìn Ninh Ninh, bất giác lại thở dài. Có lẽ... cô biết được chút chuyện gì đó, chỉ là có nên nói hay không mà thôi. Nhưng... Với cương vị của một người bạn, cô vẫn là nên nói ra thì hơn.

"Ninh Ninh! Cậu ổn chứ?"

"Không! Tôi không ổn chút nào cả."

"Tôi hiểu mà. Ninh Ninh! Có vài chuyện tôi nghĩ là vẫn nên nói với cậu thì hơn."

"Được! Cậu nói đi."

"Cậu có biết Văn Vỹ yêu cậu không?"

Ninh Ninh cúi đầu xuống đất, đôi mắt suy tư trốn tránh cái nhìn của Mộ Di. Với tất cả những chuyện mà anh đã làm cho cô, cô đủ tinh tế để biết được tình cảm của anh ấy. Nhưng mà... Trong lòng cô lại chỉ có một người. Người cũ chưa ra, người mới làm sao vào được?

"Ninh Ninh! Cậu có biết cậu đang đùa với lửa không? Nếu không dừng lại kịp lúc, người đau lòng nhất chính là cậu đó."

"Mộ Di! Cậu đừng làm tôi rối thêm nữa được không?"

"Tôi đang giúp cậu đấy!"

"Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, nhưng mà bây giờ tôi không suy nghĩ được nhiều như thế."

"Hừm... Cậu có thể nghe tôi nói không vậy? Văn Vỹ anh ấy..."

"Mộ Di! Tôi biết anh ấy rất tốt với tôi. Cũng biết anh ấy đã làm cho tôi rất nhiều chuyện. Nhưng tình yêu và lòng biết ơn là hai chuyện khác nhau, cậu hiểu không?"

"Cậu im lặng cho tôi nói được không?"

"Chỉ cần không phải là chuyện đó thì cậu muốn nói gì cũng được."

"Thật ra thì..."

Mộ Di lưỡng lự không nói. Liệu khi nói ra rồi, Ninh Ninh sẽ như thế nào đây? Còn nếu không nói, thì Ninh Ninh sẽ cảm thấy bản thân mình có lỗi với Văn Vỹ. Nói hay không nói, đều có cái khó của nó cả thôi.

"Thật ra thì thế nào?"

"Thật ra thì Văn Vỹ anh ấy đã có..."

"Mộ Di! Cô qua phòng tôi một chút."

Văn Vỹ đẩy cửa đi vào, cắt ngang câu nói của Mộ Di. Mộ Di quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt của Văn Vỹ, cả cơ thể không rét mà run. Thậm chí, cô sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, hai mí mắt cứ run rẩy không thôi.

Ninh Ninh nhìn thấy biểu cảm lạ lùng của Mộ Di thì liền cảm thấy lạ. Lúc nãy chẳng phải là vẫn tốt lắm hay sao? Tại sao bây giờ lại...

"Mộ Di! Cậu không sao chứ?"

"T... Tôi... Tôi không sao!"

"Tại sao sắc mặt cậu nhợt nhạt quá vậy?"

"Chắc là bị tuột canxi thôi. Tôi... Tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút là được."

"Tôi đưa cậu đi."

"Ninh Ninh! Để anh đưa cô ấy đi. Anh cũng có chút việc đi ngang qua đó."

"Như vậy được không?"

"Được mà! Em ở lại lo chuyện trong đây giúp anh."

"Vâng!"

Mộ Di khó khăn đi từng bước ra ngoài, Văn Vỹ cũng đi theo phía sau cô. Chẳng biết là tại sao, cô lại cứ cảm thấy có cảm giác rất lạ, hình như là Mộ Di đang muốn nói với cô một chuyện gì đó rất quan trọng. Văn Vỹ lại đột ngột xuất hiện ngay lúc cô ấy sắp nói ra. Chuyện này có thật sự trùng hợp đến vậy không? Hay là còn có lí do nào khác? Chẳng lẽ... điều mà Mộ Di muốn nói là có liên quan đến Văn Vỹ mà Văn Vỹ lại không muốn cô nói ra...

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Ninh. Cô lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ. Ninh Ninh nhíu mày, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được là ai. Nhưng thôi thì cứ nghe máy đi đã.

"Alo! Xin chào!"

"Ninh Ninh! Là anh..."

Giọng nói truyền đến khiến Ninh Ninh có chút không tin vào tai mình. Đây... Chẳng phải là giọng của Hàn Vũ sao?à tại sao anh lại có số điện thoại của cô nhỉ?

"Em có đang nghe không vậy?"

"A... Có... Em nghe đây. Có chuyện gì vậy?"

"Trưa rồi! Muốn đưa em đi ăn trưa."

"À... Ừm... Anh cho em địa chỉ đi."

"Mười lăm phút nữa anh đến đón em."

"Anh biết chỗ em làm việc sao?"

"Em... Haizzz! Anh là chồng em mà."

Nếu đến cả chỗ làm của vợ mà cũng không biết, thì anh chồng này quả thật là nên bỏ quách cho rồi.