Sau khi Văn Vỹ đi mất, Ninh Ninh vội vàng muốn chạy ra ngoài tìm bác sĩ thì lại bị Hàn Vũ giữ lại. Cô nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Lúc nãy chẳng phải là đau sao, tại sao bây giờ lại...
"Nhìn cái gì?"
"Anh... bị đau mà! Em đi gọi bác sĩ."
"Không đau nữa."
Khoan!
Hình như có gì đó không đúng nhỉ? Sao tự dưng lại cảm thấy có mùi giấm chua vậy kìa.
"Còn nhìn?"
"Thì... thì không nhìn nữa."
"Liễu Ninh Ninh! Là tên của em sao?"
"Ừm! Sao vậy?"
"Tôi muốn biết, giữa chúng ta đã xảy ra những chuyện gì."
Ninh Ninh im lặng không trả lời. Tình trạng của anh cô đã nghe bác sĩ nói. Tạm thời bây giờ không thể để anh xảy ra bất kỳ vấn đề gì về tâm lý. Vậy nên tạm thời cô không thể nói hết mọi chuyện với anh.
"Hàn Vũ! Tạm thời em không thể nói với anh được."
"Là không thể nói hay là không có gì để nói?"
"Anh... Anh lại làm sao nữa?"
"Em luôn miệng nói chúng ta là vợ chồng. Vậy mà lại nói chuyện thân mật với người đàn ông khác như vậy sao?"
"Hả?"
Trong khi cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cơ thể đã theo quán tính mà ngã nhào về phía anh. Chớp mắt một cái, đã thấy bản thân đang ngồi trong lòng ai đó. Hai người mắt đối mắt, khoảng cách vô cùng gần. Ninh Ninh cảm nhận rõ trái tim mình đang đập vô cùng mạnh mẽ.
"Anh... Anh muốn làm gì?"
"Tôi nói cho em biết. Nếu như em nói chúng ta đã kết hôn, là vợ chồng. Vậy thì trước khi tôi nhớ lại hết mọi chuyện, em đừng mong có thể rời khỏi tôi."
"Anh..."
"Còn nữa. Nếu đã là vợ của Hứa Hàn Vũ tôi thì tốt nhất đừng nên quá thân thiết với bất kỳ một người đàn ông nào khác. Nghe rõ chưa?"
Cả căn phòng rơi vào trạng thái im lặng. Ninh Ninh có chút cạn lời, không biết phải nói với anh thế nào. Rõ ràng là không nhớ cô, vậy mà lại... Haizzz....
Ở bên ngoài phòng bệnh, qua ô cửa sổ, Mẫn Nhu Tuệ mím môi cười, ánh mắt vui vẻ nhìn vào bên trong. Đây chính là tình yêu sao? Dù không nhớ gì về người đó nhưng vẫn cứ có một cảm giác vô cùng quen thuộc. Đúng là tình yêu...
"Bà thấy chưa?"
"Thấy rồi! Đúng thật là..."
"Ba! Mẹ! Hai người người còn muốn đứng ở đó tới lúc nào nữa?"
Hứa Hàn Thanh và Mẫn Nhu Tuệ giống thấy chột dạ. Sao họ lại giống ăn trộm bị bắt tại trận thế nhỉ? Đằng này đâu phải ăn trộm, là đang đi nghe lén con trai mình nói chuyện ấy chứ. Xấu hổ chết đi được.
Hai ông bà kẻ trước người sau đi vào phòng bệnh. Hai người đều có vẻ vô cùng ngại ngùng khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của con trai mình. Ai đời làm cha mẹ mà lại đi đứng bên ngoài nghe lén vợ chồng người ta tâm sự thế chứ? Chắc chỉ có hai người thôi, thật là muốn độn thổ luôn cho rồi.
"À... Ừm... Cái đó, ba mẹ không nghe gì hết."
"Vâng! Chỉ là nghe không sót một chữ nào thôi."
Hai người có chút không biết trả lời thế nào, thằng con này đúng thật là... Ài...
Ninh Ninh đứng bên cạnh vừa ngượng lại vừa thấy buồn cười. Quả thật là buồn cười đến nỗi không thể nhịn được. Vậy nên cô đứng đó, cứ mím chặt môi mà cười, cười đến nỗi muốn chảy nước mắt.
"Em cảm thấy vui lắm sao?"
"Không! Đâu có!"
"Hừm... Tốt nhất là em phải nhớ kĩ những lời tôi nói."
"Hàn Vũ! Vậy bây giờ con tính làm thế nào?"
"Trước khi con nhớ lại mọi thứ, con hy vọng cô ấy có thể ở bên cạnh con."
Cả căn phòng lần nữa rơi vào trong im lặng. Hai ông bà lại đặt ánh nhìn lên Ninh Ninh. Chuyện cũ vẫn còn đó, liệu cô có đồng ý hay không đây?
"Ninh Ninh! Con..."
"Con không đồng ý."
Hàn Vũ nhíu mày nhìn cô, tại sao cô lại không đồng ý? Chẳng phải cô nói cô là vợ anh sao? Hơn nữa ánh mắt cô nhìn anh vô cùng dịu dàng, còn chất chứa đầy tình cảm. Anh có thể nhìn ra tình yêu của cô dành cho anh qua ánh mắt đó. Nhưng... tại sao cô lại không đồng ý ở bên cạnh anh?
"Tại sao?"
"Nếu như anh đã quên vậy thì cứ quên đi, không cần nhớ lại nữa."
Cứ quên đi, xem như giữa hai người chưa từng gặp gỡ. Cứ quên đi, xem như cô và anh không là gì của nhau. Cứ quên đi, quên hết những chuyện đau lòng, bắt đầu một cuộc sống mới. Quên đi! Tốt cho anh và cho cả cô.
"Liễu Ninh Ninh!"
Đột nhiên anh thấy thất vọng. Đột nhiên lại thấy đau lòng. Đột nhiên lại tức giận. Cô gái này thật sự là rất có năng khiếu trong việc chọc giận người khác. Rõ ràng là lo lắng cho anh, rõ ràng là rất yêu anh vậy mà lại từ chối ở bên cạnh anh.
Giống như mẹ anh nói, đừng để bản thân phải hối hận. Vậy thì anh nhất định phải làm cho rõ, giữa hai người đã xảy ra những chuyện gì.
"Ninh Ninh!"
Khoé mắt cô khẽ động. Cách anh gọi cô vẫn dịu dàng như thế nhỉ? Không! Không thể! Cô và anh thật sự không thể nữa rồi...
"Hàn Vũ! Quên đi, bắt đầu cuộc sống mới sẽ vui vẻ hơn so với chuyện đi tìm quá khứ."
"Nhưng tiếc là tôi lại muốn biết quá khứ."
"Chẳng vui vẻ gì..."
"Ninh Ninh! Tôi không muốn bỏ lỡ người mình yêu, càng không muốn bản thân phải hối tiếc."
"Nhưng mà... Em không thể!"
"Không thể? Là vì người lúc nãy sao?"
"Không phải...."
"Có phải hay không cũng được. Lần này tôi nhất định phải nhớ lại mọi chuyện, nhất định sẽ không để mình phải hối tiếc."