Hạnh Phúc Nào Cho Em

Chương 39: Đến cả ông trời cũng không muốn em đi

"Tôi gϊếŧ anh rồi thì có phải ở tù không?"

"Em tính gϊếŧ chồng mình sao?"

"Vậy thì anh có thể im một chút cho tôi nấu ăn không?"

Được!

Anh thua.

Đúng là phận đàn ông mười hai bến nước mà. Lấy vợ rồi thì ôi... Còn đâu nữa một thời huy hoàng. Đường đường một người đầy quyền lực, cuối cùng vẫn phải xuống giọng năn nỉ vợ mà thôi...Cơ mà thà nhịn vợ còn hơn là bị vợ bỏ. Đúng! Một chân lí vô cùng đúng đắn.

Ninh Ninh chăm chú nấu ăn, lại chẳng buồn quan tâm đến người bên cạnh chút nào. Dù sao thì cô cũng quen với việc có anh ngồi nhìn mình chằm chằm như thế. Chỉ là đã lâu không có cảm giác này, giờ đột ngột có lại thấy có chút không quen.

"Để nguội chút rồi ăn."

Ninh Ninh bưng lên một bát cháo nóng hổi đặt xuống trước mặt anh. Dặn dò anh một chút rồi quay lại dọn dẹp phòng bếp. Hàn Vũ nhìn bát cháo nghi ngút khói mà lại cảm thấy có chút mơ hồ. Bao nhiêu lâu xa cách, cuối cùng thì người anh yêu nhất cũng trở về rồi. Thật tốt.

"Sao vậy?"

Ninh Ninh thấy anh thất thần thì liền lên tiếng hỏi. Hàn Vũ kéo môi cười, nụ cười bình yên mà anh đã đánh mất từ lâu.

"Không sao! Có em thật tốt."

Ninh Ninh không trả lời, chỉ lặng lẽ lấy bọc thuốc từ trong túi xách ra đưa cho anh.

"Ăn đi rồi uống thuốc."

"Tối nay... Em ở lại đây được không?"

"Không được."

"Tại sao?"

"Không tiện."

"Không tiện? Ninh Ninh, chúng ta là vợ chồng hợp pháp thì có gì mà không tiện?"

Hai người vẫn chưa làm giấy li hôn, vậy nên vẫn là vợ chồng hợp pháp. Chỉ là hai người đã xa nhau khá lâu, xảy ra quá nhiều chuyện đau lòng. Giờ lại bảo cô gần gũi như trước, quả thật là có chút ngượng ngùng. Hơn nữa cũng vô cùng khó chịu.

"Ninh Ninh! Chúng ta..."

"Anh mau ăn rồi uống thuốc đi. Tôi còn phải về nhà."

Cuối cùng, thứ duy nhất còn sót lại lại chỉ có sự im lặng của cả hai người. Hàn Vũ chậm rãi ăn bát cháo trên bàn, Ninh Ninh ngồi đối diện nghịch nghịch điện thoại của mình. Trên màn ảnh hiện lên một tin nhắn, Ninh Ninh vừa nhìn thấy liền mỉm cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Hàn Vũ thu tất cả vào trong mắt, trong lòng liền đặt ra câu hỏi, người vừa mới gọi đến là ai? Có phải... Là người mà anh đã từng gặp qua hay không?

"Văn Vỹ! Sao lại gọi lúc này?"

Ninh Ninh trả lời điện thoại, câu nói của cô đã trả lời cho thắc mắc trong lòng anh. Thì ra đúng thật là người đó. Là người đàn ông mà anh đã từng gặp ở nhà hàng lần trước.

"Được! Mai em sẽ đón anh. Tạm biệt!"

"Vui vẻ vậy sao?"

Cuộc điện thoại vừa tắt, Ninh Ninh lại nhận được câu hỏi của người đối diện. Chỉ là giọng điệu này... Có gì đó lạ lắm.

"Anh lại có vấn đề gì sao?"

"Ninh Ninh! Hắn làm em vui vẻ vậy sao?"

"Anh đang nói gì vậy?"

"Có phải em động lòng với anh ta rồi đúng không?"

Động lòng!

Với anh ta!

Ý anh là... Cô động lòng với Văn Vỹ?

Tại sao anh lại nghĩ như vậy chứ?

"Anh muốn nghĩ sao cũng được."

Nói rồi cô đi thẳng ra ngoài phòng khách, không để ý đến anh nữa. Chỉ là lúc đó cô không nhìn anh nên không thấy, biểu cảm của anh đau lòng đến mức nào.

Hàn Vũ ngồi đó, cả cơ thể bất động. Đến cả vị cháo trong miệng cũng trở nên đắng chát. Anh còn nghĩ sẽ làm đủ mọi cách để giải quyết rõ chuyện năm đó. Anh sẽ làm mọi cách để giữ cô ở lại bên cạnh mình thêm lần nữa. Vậy mà... Vậy mà cô đã động lòng với ai mất rồi. Buồn cười. Thật buồn cười.

Một lát sau thì Hàn Vũ đi ra ngoài phòng khách. Kết quả anh nhìn thấy vẫn là Ninh Ninh đang mỉm cười nhìn điện thoại, những ngón tay mềm mại liên tục gõ chữ. Từ lúc nào cô lại...

"Anh xong rồi sao?"

"Ừm!"

"Vậy... Tôi về đây."

"Em không thể ở lại thật sao?"

Hàn Vũ nhìn cô, đợi câu trả lời. Ninh Ninh nghe được cảm xúc khác lạ trong giọng nói của anh, vậy nên trong nhất thời cô cũng không biết phải trả lời anh như thế nào cho phải.

Vẫn là ông trời có mắt, không phụ người có lòng. Bầu trời đêm lại bất chợt mà đổ mưa, cơn mưa tầm tã rơi như trút nước. Ninh Ninh khó hiểu nhìn ra ngoài, đang yên đang lành, tại sao lại mưa chứ?

"Em xem, đến cả ông trời cũng không muốn em đi."

"Anh nói cứ giống như đúng rồi vậy."

"Chúng ta nói chuyện nghiêm túc một lần được không?"

"Được! Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi. Chuyện xảy ra lần đó, anh có từng tin tôi hay không?"

"Có! Anh tin em."

"Hừm... Giả tạo. Nếu anh tin tôi thì đã không biến tôi trở thành một kẻ có vấn đề về tâm lý. Hay nên nói đúng hơn là một kẻ điên."

"Ninh Ninh! Mấu chốt chính là ngày hôm đó. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng biết vấn đề là gì."

"Ồ! Tôi cũng muốn nghe thử..."

"Ngày hôm đó, anh ở trong phòng quan sát camera, rõ ràng nhìn thấy em đi vào phòng của bà nội. Còn em lại nói anh đang tình tứ với Mộng Phi Yến. Vậy nên..."

"Vậy nên... Có người cố tình sắp xếp?"

Rõ ràng ngày đó, cô đã đến phòng quan sát camera và nhìn thấy anh. Còn bắt gặp cảnh Mộng Phi Yến đang ôm anh, còn anh lại không mặc áo. Cho nên cô mới nói là anh đã phản bội cô.

Hàn Vũ lại nói, anh chỉ quan sát camera và thấy cô đi vào phòng bệnh. Kì thực lại quên mất lúc Mộng Phi Yến vô tình làm đổ nước lên người nên anh buộc phải cởϊ áσ. Suy ra, nếu Ninh Ninh có mặt chứng kiến được cảnh đó, thì cùng một thời điểm, cô tuyệt đối không thể xuất hiện trong phòng bệnh...

Ngày hôm đó, là do hai người quá nóng nảy nên mới để xảy ra những sai sót dẫn đến chuyện đau lòng. Giờ bình tâm nghĩ lại, quả thật là không bình thường chút nào.

"Chắc chắn là cô ta..."

"Mộng Phi Yến!"

"Ừm... Còn có cả tên bác sĩ tâm lý kia nữa, cũng là do cô ta đưa anh tới."

"Nói không chừng bọn họ có quen biết."

"Cũng không loại trừ khả năng đó."

"Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này. Trả lại trong sạch cho bản thân mình, đòi lại công bằng cho đứa con tội nghiệp của tôi."

"Anh nhất định bắt kẻ đứng sau phải trả giá."