Suốt mấy ngày sau đó, Ninh Ninh đều giữ đúng lời hứa ở bên cạnh chăm sóc cho Hàn Vũ. Sáng thì đến công ty, trưa thì mang cơm đến bệnh viện rồi lại về công ty. Tan làm thì đến bệnh viện. Suốt mấy ngày như thế, cô ốm đi rõ rệt. Hàn Vũ nhìn thấy cũng có chút đau lòng.
"Chiều nay anh được xuất viện rồi."
"Ừm!"
"Ninh Ninh! Đừng lạnh nhạt với anh như vậy nữa được không?"
Suốt mấy ngày qua mặc dù cô ở bên cạnh anh nhưng lại chưa từng có lấy một nụ cười. Lần nào cô đến cũng đều mang theo một biểu cảm hờ hững cùng đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc. Cô của bây giờ thật là khác xa so với Ninh Ninh của ngày trước. Anh thật sự thấy không quen.
"Tôi đi làm giấy xuất viện cho anh."
"Nếu em đã ghét bỏ anh như vậy thì em đi đi, không cần lo lắng gì cho anh nữa."
Bước chân của cô đột ngột dừng lại. Nói cho cùng thì chúng ta có thể tàn nhẫn với cả thế giới nhưng lại chẳng nỡ tổn thương người mình yêu. Ninh Ninh cũng như vậy! Cô vẫn không đủ tàn nhẫn để tổn thương đến người đàn ông mà cô nhất mực yêu thương.
Chiều hôm đó, Hàn Vũ xuất viện, Ninh Ninh đưa anh về nhà. Trở lại ngôi nhà mà trước đây cô và anh đã từng rất hạnh phúc, cô lại cảm thấy có chút xót xa. Cảnh cũ còn đây nhưng lòng người thì đã khác. Tìm về chốn cũ chỉ tự khiến cho bản thân mình đau lòng mà thôi.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Sao vậy?"
Thấy cô đứng ngây người trước cổng, Hàn Vũ không nhịn được mà lên tiếng hỏi cô. Chỉ là trong phút chốc, anh nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lấp lánh vài giọt nước nhưng lại mau chóng được giấu đi. Có lẽ... Có lẽ là cô thấy đau lòng, mà anh thì cũng rất đau lòng.
"Không sao! Anh vào đi, tôi về trước."
"Em không vào cùng anh sao?"
"Không!"
"Nhưng... Anh đói."
"Anh có thể gọi cho trợ lý của mình."
"Ninh Ninh! Em... nấu cho anh ăn một lần được không?"
"Xin lỗi! Tôi không biết nấu ăn."
"Vậy anh nấu cho em ăn là được."
Vẫn là người đó, vẫn câu nói đó, câu nói mà Ninh Ninh đã nghe vô số lần. Mỗi lần nghe thấy đều có cảm giác vô cùng ngọt ngào. Vậy mà tại sao, lần này nghe lại... Lại chỉ toàn thấy đau lòng. Có lẽ thứ khiến cho người ta đau lòng nhất chính là kỉ niệm...
"Ninh Ninh..."
"Anh tự nấu mà ăn. Tôi phải về."
"Chỉ lần này thôi..."
Cô không muốn đứng đây day dưa với anh nữa nên quyết định quay lưng bước đi. Hàn Vũ nhìn thấy vậy thì liền đưa tay ra bắt vội lấy cổ tay cô. Kết quả lại động vào vết thương.
"Không sao chứ?"
"Đau đó..."
Thôi thì là tại cô...
Cuối cùng vẫn là cô đưa anh vào nhà đi. Nói sao thì cũng là cô ra tay đâm anh trước nên mới hại anh bị thương. Cứ xem như là đang trả nghiệp vậy.
Đặt túi xách lên chiếc sofa, Ninh Ninh đi vào trong bếp rót cho anh một cốc nước. Hàn Vũ nhìn theo bóng lưng cô, những hình ảnh của ngày xưa lại cứ hiện về. Đúng thật là... Khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể quay trở lại.
"Tôi nấu cháo cho anh."
"Ừm! Phiền em quá."
Ninh Ninh đi vào trong bếp, mở tủ lạnh ra lại chẳng còn chút gì. Ngoài trừ những thức uống có cồn, vài quả trứng ra thì hầu như đều trống rỗng. Cô im lặng, đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn về phía anh. Từ khi nào anh lại buông thả như vậy chứ?
Cô nhớ ngày hai người mới cưới, lần đầu vào bếp mọi thứ đều rất hoàn hảo. Trong tủ lạnh đều chất đầy những loại thực phẩm tươi sống đầy dinh dưỡng. Vậy mà bây giờ...
"Bao lâu rồi anh không về đây?"
"Ngày nào cũng về."
"Vậy anh ăn cái gì?"
"Mì gói."
"Gì chứ????"
"Không có em thì có ăn gì đi nữa cũng không có mùi vị."
"Vậy bây giờ tôi nấu bằng cái gì?"
"Đi siêu thị."
Ninh Ninh quả thật có chút cạn lời. Tại sao cứ cố gắng để giữ khoảng cách với anh thì giữa cô và anh lại càng xảy ra nhiều chuyện đến vậy? Là do duyên chưa hết hay là nợ chưa trả xong đây?
"Không cần! Tôi gọi Mộ Di mua qua là được."
Mà lúc này đây, Mộ Di lại đang la cà quán xá với Lâm Tú. Kể từ sau cái vụ mất mặt đó, tình cảm giữa hai người cũng tự nhiên mà tốt lên. Hôm nay, anh còn đặc biệt hẹn cô đi dạo phố, nói là sẽ mời cô ăn những thứ ngon nhất mà anh biết.
Hai người đang đứng trước một chiếc xe bán chả chiên, Mộ Di hí hửng gọi hết mỗi thứ một mớ cho vào chảo. Lâm Tú đứng bên cạnh nhìn, trong đáy mắt hiện lên sự vui vẻ kì lạ. Lần đầu tiên anh thấy một cô gái vô tư và đáng yêu đến thế.
"Đủ rồi! Gọi nữa thì sẽ ăn không hết."
"Ò... Cô ơi đủ rồi."
Mộ Di vừa nói vừa mỉm cười tươi tắn với cô bán hàng. Dứt lời thì điện thoại liền reo chuông.
"Alo!"
"Di Di! Cậu ở đâu rồi?"
"À... Ừ... Mình đang ở ngoài đường. Có chuyện gì vậy?"
"Cậu mua giúp mình ít đồ mang qua đây giúp mình được không?"
"À! Được! Cậu cần gì? Mang tới đâu?"
"Mình sẽ nhắn những thứ cần mua và cả địa chỉ qua cho cậu."
"OK!"
"Ai gọi vậy?"
"Là Mễ... À không! Là Ninh Ninh. Cô ấy bảo mua giúp cô ấy ít đồ."
Trả lời xong thì liền cảm thấy không đúng. Ai gọi thì cũng là chuyện của cô, tại sao lại phải báo cáo với anh chứ? Liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy gương mặt đẹp trai của Lâm Tú nở một nụ cười hết sức là chói loá. Mộ Di nhất thời mà cảm thấy hai má đỏ ửng lên. Hình như...
Vừa hay lúc đó, Ninh Ninh gửi một loạt danh sách những thứ cần mua và cả địa chỉ cho cô. Lâm Tú đứng bên cạnh cũng tò mò ghé mắt qua nhìn.
"Là địa chỉ nhà của Hứa tổng."
"Gì?????"
"Có gì mà phải bất ngờ chứ."
Cũng đúng.
Mấy ngày hôm nay, hai người bọn họ đều ở cùng một chỗ. Vậy thì Ninh Ninh ở nhà của Hàn Vũ thì có gì đáng để ngạc nhiên đâu.
"Của cô đây."
"Cho tôi gửi."
Lâm Tú đưa tiền cho cô bán hàng rồi nhận lại một hộp chả chiên to tướng. Sau đó anh quay lại hỏi Mộ Di.
"Bây giờ đi siêu thị sao?"
"Ừ."
"Đi thôi..."