Miệng nói thế nhưng Lâm Tú vẫn thả tay cô ra. Anh còn tốt bụng đỡ cô đứng dậy, rồi lại ấp úng nói xin lỗi. Mộ Di đang bực bội phủi phủi bụi dính trên người mình thì liền có cảm giác lạ. Hình như...có ai đó đang nhìn cô. Ngước mắt lên nhìn, lại bắt gặp biểu cảm vô cùng kì lạ của người trước mặt khiến Mộ Di có chút giật mình.
Lâm Tú đứng đó, đôi mắt cứ nhìn xuống đất, hai bên mang tai đều đỏ hết cả lên. Mộ Di nhìn thấy như vậy lại có chút buồn cười, cô đưa tay ra đẩy vai anh một cái.
"Nè! Sao vậy?"
"Không có gì."
"Không có gì? Không có gì tại sao...lại đỏ mặt?"
"Mặc kệ tôi."
"Nè! Anh bị cái gì vậy? Ngước mắt lên coi."
"Không...!"
"Ngước lên đi mà..."
"Là cô muốn tôi ngước lên chứ không phải là tôi muốn. Cô không được tức giận càng không được động tay động chân với tôi."
"Được! Tôi hứa."
Giờ phút này Lâm Tú không khác gì một thiếu nữ mới lớn, hai má ửng đỏ, gương mặt thẹn thùng, đôi mắt lại cứ nhìn chằm chằm người trước mặt. Mộ Di nhíu mày quan sát, theo tầm nhìn của anh mà nhìn xuống...
"Á...Đồ biếи ŧɦái."
Mộ Di đưa tay lên che ngực. Lúc nãy có lẽ là khi hai người "đấu võ", chiếc áo sơ mi trên người cô vì thế mà bung nút rơi ra khiến cổ áo mở to, để lộ ra một khe nhỏ vô cùng gợi cảm. Còn có...còn có một vùng nhỏ da thịt đang phập phồng theo hô hấp của cô.
"T...T...Tô... Tôi...X...Xin...Xin lỗi!"
"Còn nhìn nữa là tôi móc mắt anh."
"Nè! Tôi đâu có muốn, là cô kêu tôi ngước lên mà."
"Anh..."
Mộ Di tức đến nổi không nói nên lời. Đôi mắt long lanh vì vậy mà ửng đỏ. Lâm Tú bối rối nhìn cô, anh quả thật là có chút áy náy.
"Tôi xin lỗi! Tôi không có cố ý."
Là đàn ông, anh vẫn nên biết lịch sự với phụ nữ. Cởi chiếc áo khoác ra, anh đưa về phía cô.
"Mặc vào đi."
"Không cần!"
"Cứng đầu cứng cổ."
Vẫn là anh biết thương hoa tiếc ngọc. Thấy cô không cử động, anh tiến lên phía trước, nhẹ nhàng khoác áo lên người cô. Mộ Di vẫn còn đang ngây ngốc cảm động thì ngay lập tức lại muốn nắm đầu anh mà đánh. Nguyên nhân là bởi vì lúc anh khoác áo cho cô, người đàn ông này còn ghé vào tai cô nói nhỏ.
"Tôi không muốn ai khác nhìn thấy ngoài tôi."
Như đoán được từ trước, ngay sau khi lời nói vừa dứt, anh đã nhanh hơn cô một bước, nắm lấy cổ tay cô giữ lại phía sau lưng. Cũng vì vậy mà khoảng cách của hai người vô cùng vô cùng gần nhau khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy có chút đen tối.
"Hai người... Làm gì vậy?"
Mễ Ly và Hàn Vũ đứng đó, một người cười, một người kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Họ...đang nhìn thấy cái gì vậy?
Lâm Tú và Mộ Di cùng lúc nhìn về phía phát ra tiếng nói. Trong nhất thời, cả hai đều bất động và không thể nói ra một lời nào. Thành ra cảnh tượng bây giờ chính là...Lâm Tú và Mộ Di đang vô cùng thân mật, còn Hàn Vũ và Mễ Ly lại là người chứng kiến. Khung cảnh này quả thật là rất hài hước.
Mộ Di vội vàng phản ứng, lập tức dùng chân mình đạp lên chân Lâm Tú. Anh như hiểu ý, liền lập tức buông cô ra.
"E...Elly! Không như cô nghĩ đâu."
"Alix! Cô biết tôi đang nghĩ gì sao?"
Vừa nói, Mễ Ly vừa đi về phía cô bạn thân kiêm luôn trợ lý của mình. Đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lại vô cùng thích thú. Cuối cùng thì cô bạn thân kun ngầu này của cô cũng gặp được duyên phận của đời mình rồi đúng không?
Hàn Vũ cũng sải bước đi về phía trước, đồng thời ném cho cậu trợ lý tốt của mình một ánh mắt tán thưởng. Đứng trước mặt hai người, anh nhếch môi cười rồi hất cằm lên.
"Lâm Tú! Cậu không ăn chay nữa sao?"
"Không phải đâu Hứa tổng..."
"Không phải đâu Mễ Ly..."
Mộ Di và Lâm Tú không hẹn mà cùng nhau lên tiếng. Nói chưa dứt lời thì lại bất lực nhìn nhau. Khổ quá mà, tại sao lại thành ra như vậy?
"Đúng là tâm đầu ý hợp."
Lần này lại là Mễ Ly và Hàn Vũ. Thật là không biết cái ngày định mệnh gì thế kia. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chúng ta nhìn nhau rồi cả bốn người đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Tôi nghĩ tốt nhất là bỏ đi, nếu không sẽ phải đứng đây tới sáng đó."
Cuối cùng vẫn là Mễ Ly lên tiếng trước. Nếu không dừng lại thì chắc chắn là sẽ cười đến đau cả ruột. Hàn Vũ đứng bên cạnh chăm chú quan sát cô, đây chính là Ninh Ninh của anh, một cô gái luôn vui vẻ và hoạt bát.
Mộ Di lúc này mới để ý đến bộ dạng lôi thôi của Mễ Ly. Cô kéo Mễ Ly ra phía sau lưng mình, đôi mắt phòng bị nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện.
"Mễ Ly, xảy ra chuyện gì? Anh ta làm gì cô sao?"
"Không có! Là anh ta giúp tôi."
Mộ Di quay đầu nhìn cô, cô liền gật đầu ý bảo là đừng lo lắng. Lúc này Mộ Di mới yên tâm mà buông tay cô ra.
"Di Di, còn cô, sao lại..."
"Bị chó cắn nên rách áo."
Vừa nói, Mộ Di liền lườm Lâm Tú một cái. Vốn có ý cãi lại nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo đó, anh lại thở dài nén hết lời chưa nói vào trong. Tốt hơn hết vẫn là không nên dây vào phụ nữ, nếu không chết thế nào bản thân cũng không hay.
"Hứa tổng! Hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi."
"Hứa tổng! Tôi xin thay mặt Tổng giám đốc của tôi cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã ra tay cứu phu nhân của anh ấy."
"Ngại quá! Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi xin phép về trước. Ngày mai tôi sẽ mang áo đi giặt thật sạch rồi gửi lại cho anh."
"Hứa tổng! Tạm biệt."
Sau khi hai cô gái lái xe rời đi, hai người đàn ông đó vẫn cứ đứng nhìn theo. Lâm Tú không nhịn được mà hỏi ông chủ của mình.
"Tổng giám đốc, cô ấy..."
"Là cô ấy..."
"Anh chắc chứ?"
"Chắc chắn là cô ấy."
Đó là lời mách bảo của trái tim. Hứa Hàn Vũ anh ngoại trừ từng yêu đương với Mộng Phi Yến ra thì người duy nhất có thể khiến anh động lòng chỉ có mình cô ấy, Liễu Ninh Ninh.
Cảm giác gần gũi quen thuộc đó, ngoại trừ cô ra thì không có một ai có thể mang lại. Hơn ai hết, anh chắc chắn người đó, Doãn Mễ Ly chính là Liễu Ninh Ninh.
Rise of
Kingdoms
4.5
Cài đặt
Cài đặt