"Hàn Vũ...Anh đang nghi ngờ em đúng không?"
"Anh không nghi ngờ em...Anh chỉ đang muốn tìm chứng cứ chứng minh em trong sạch mà thôi."
"Anh nói dối! Nếu anh tin em thì đã không hỏi em mấy câu đó."
"Liễu Ninh Ninh! Em đừng làm việc theo cảm tính nữa được không? Nếu như anh không tin em thì bây giờ em đang ngồi ở cục cảnh sát chứ không phải ở đây đâu."
Ninh Ninh nhìn anh lặng lẽ rơi nước mắt. Người khác tin hay không cũng không quan trọng, với cô mà nói, cô chỉ cần một mình anh tin cô là đủ. Nhưng bây giờ, liệu anh có còn tin cô nữa hay không?
Trong chuyện tình cảm, cần nhất vẫn là lòng tin. Nếu như đã không còn tin tưởng nhau nữa, vậy thì dù có yêu nhiều đến mấy, thương nhiều đến mấy thì cũng không thể bền lâu. Nhưng để có thể tin tưởng được một người...lại rất khó.
"Em chỉ muốn nghe chính miệng anh nói! Anh có tin em hay không?"
"Anh tin em! Dĩ nhiên là anh tin em."
"Được! Chỉ cần anh tin em là được."
Trong giây phút ngắn ngủi, ánh mắt hai ngườì đối diện nhau. Có lẽ chẳng cần một câu nói nào cả, chỉ cần nhìn nhau như thế thôi cũng có thể hiểu được mấy lời muốn nói.
"Em...Em muốn đi xem bà nội thế nào."
"Không được! Bây giờ mọi chuyện vô cùng phức tạp. Trước khi tìm ra hung thủ thật sự, em không nên xuất hiện trước mặt bọn họ."
Nếu không...Cô sẽ bị tổn thương.
"Lâm Tú!"
Lâm Tú đứng bên ngoài, nghe được tiếng gọi liền lập tức đi vào trong.
"Đưa Thiếu phu nhân đến căn biệt thự ở Hải Thành."
"Hàn Vũ! Anh đưa em đến đó làm gì?"
"Đến đó nghỉ ngơi trước. Đợi anh giải quyết hết mọi chuyện ở đây sẽ đón em về."
Anh nhắm mắt, chôn chặt những lời khó nói vào lòng. Biệt thự ở Hải Thành là nơi mà chỉ có mình anh biết. Đưa cô đến đó, sẽ không ai có thể đến tìm cô để gây phiền phức, cô cũng sẽ không biết được mấy lời khó nghe ở bên ngoài. Anh không muốn xa cô, nhưng...đó là cách tốt nhất để bảo vệ cô.
Ninh Ninh theo Lâm Tú đến căn biệt thự ở Hải Thành. Cô mệt mỏi dựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt u buồn nhìn về phía xa xăm. Hải Thành rất đẹp...Nằm dọc theo đường bờ biển, khí hậu mát mẻ vô cùng dễ chịu. Căn biệt thự của Hàn Vũ được xây trên một ngọn đồi nhỏ, cao hơn mực nước biển khoảng 400m. Điều đặt biệt là dãy hành lang lại được xây hướng về phía biển. Khi từ trên nhìn xuống, mặt biển nằm ngay bên dưới chân.
Chiếc xe của Lâm Tú dừng lại, một vài người hầu và vệ sĩ đã được sắp xếp từ trước vội đi ra đón cô. Họ xếp thành một hàng ngay ngắn, cúi đầu cung kính, gọi cô ba tiếng " Thiếu phu nhân".
"Thiếu phu nhân! Cô hãy ở đây tịnh dưỡng cho tốt. Hứa Tổng sẽ mau chóng đến đón cô về."
"Tôi biết rồi."
"Có điều..."
"Sao vậy?"
"Thiếu phu nhân, cô nhớ cho kĩ. Tất cả mọi chuyện mà Hứa tổng làm đều là vì muốn tốt cho cô."
Ninh Ninh không trả lời, chỉ khẽ cúi đầu cười, giấu đi những giọt lệ bên trong. Anh muốn tốt cho cô, cô biết. Nhưng liệu anh sẽ tốt với cô đến bao giờ?
______________
Bệnh viện Tâm An...
Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn cứ đóng chặt chưa từng mở. Hàn Vũ và những người khác trong Hứa gia đều đang căng thẳng ngồi đợi. Từ phía xa xa, hai bóng người đang vội vã đi tới, theo phía sau còn có thêm bốn người vệ sĩ hộ tống.
"Hàn Vũ! Sao rồi?"
"Vẫn còn ở bên trong."
Hứa Hàn Thanh - ba của anh khẽ thở dài một hơi, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Lưu Mỹ Hoa nắm lấy tay chồng mình, ánh mắt đầy lo lắng.
"Hàn Vũ! Vậy còn con bé kia..."
"Con đã giữ cô ấy lại. Đợi điều tra rõ mọi chuyện rồi sẽ tính tiếp."
"Hàn Vũ! Ba biết con rất thương nó. Nhưng con không thể bao che cho nó."
"Con tự biết mình nên làm gì."
Hàn Vũ bực dọc đi ra ngoài, anh lấy trong túi áo ra một bao thuốc. Lấy một điếu thuốc mồi lửa, khói thuốc trắng đυ.c toả ra, làm mờ đi biểu cảm trên gương mặt điển trai của anh.
"Hàn Vũ..."
Hứa Hàn Thanh nhẹ giọng gọi tên anh. Là một người cha, ông hiểu con trai của mình đang đau lòng như thế nào. Bước tới bên cạnh anh, ông đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh, giọng nói lại có chút khàn khàn.
"Ba biết con đang rất khó chịu. Ba cũng không tin Ninh Ninh lại làm ra những chuyện như vậy."
"Con biết! Con đã bắt đầu cho người điều tra rồi."
"Con nghĩ sao về chuyện này?"
"Con đang nghi ngờ một người..."
"Liễu Hinh Hinh... Chẳng phải cô ta đã biến mất rồi sao?"
"Con không biết, vẫn đang chờ kết quả điều tra."
Nếu như có thể tìm được Liễu Hinh Hinh thì liền có thể chứng minh là Ninh Ninh vô tội. Nhưng... Nhưng lỡ như không tìm thấy thì sao? Anh phải làm sao để bảo vệ cô ấy đây?
"Hàn Vũ! Con có từng nghĩ đến trường hợp xấu nhất chưa?"
"Tất nhiên là có..."
"Vậy con sẽ làm thế nào?"
"Con... Không biết."
Bàn tay to lớn siết chặt lại, chưa lúc nào anh thấy bất lực như lúc này. Đến cuối cùng, anh phải làm sao đây? Lỡ như không thể chứng minh cô trong sạch thì anh phải làm sao đây?
"Con có tin nó không?"
"Tất nhiên con tin cô ấy. Ninh Ninh là một người lương thiện, cô ấy rất thương với bà nội. Sẽ không có chuyện cô ấy làm hại bà nội đâu."
Hứa Hàn Thanh chăm chú nhìn con trai mình. Lời muốn nói lại cứ thế mà bị giữ lại. Ông biết anh đang đau lòng, đang khó xử. Nếu còn nói ra mấy lời không nên nói, e là anh sẽ nổi điên mất. Chỉ mong sao sẽ sớm tìm được Liễu Hinh Hinh để mọi chuyện được sáng tỏ, để con trai của ông buông bỏ được muộn phiền.
Hàn Vũ hít vào một ngụm thuốc, anh nhìn về phía xa xăm. Hình ảnh cô đang mỉm cười lại cứ hiện lên rõ ràng trong tầm mắt. Anh nhớ cô, nhớ đến chết đi được...
[Ninh Ninh! Dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ vẫn tin em. Đợi anh, anh sẽ cố gắng để tìm được chứng cứ chứng minh em trong sạch. Rồi chúng ta sẽ lại được ở bên nhau, sẽ lại cùng nhau ăn bữa cơm, lại có thể ôm nhau ngủ. Đợi anh! Đợi anh thêm một chút nữa thôi có được không?].
Viettel Money
Viettel Money
Viettel Money
Viettel Money
Viettel Money
MỞ
MỞ
Nạp thẻ trả trước phí rẻ nhất
Nạp thẻ trả trước phí rẻ nhất
Viettel Money