"Hàn Vũ...Tại sao lại nói dối em?"
Hô hấp của anh chậm mất một nhịp. Vừa hay lúc đó, giọng nói trong trẻo của cô y tá vang lên trong loa thông báo của bệnh viện.
"Bệnh nhân số 1358! Liễu Ninh Ninh."
Tai anh ù đi, trái tim anh cũng như ngừng đập. Hướng tầm mắt nhìn ra lối đi, dáng người nhỏ nhắn và khuôn mặt quen thuộc của cô xuất hiện trong tầm mắt anh. Chẳng hiểu sao cơ thể anh lại đột nhiên run lên, trong lòng cũng cảm thấy lo sợ. Anh như thế này thì có được tính là bị bắt giang tại trận không nhỉ? Nhưng mà...anh chỉ đưa cô ấy đi khám bệnh thôi chứ nào có làm gì khác.
Bước chân anh tiến về phía cô, nhưng cánh tay lại bị Phi Yến giữ lại. Anh cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt của Mộng Phi Yến đã rơm rớm nước mắt.
"Hàn Vũ...Đừng đi."
"Xin lỗi! Phi Yến, anh sẽ gọi người đến chăm sóc cho em."
"Em chỉ muốn anh thôi. Hàn Vũ...anh đừng đi có được không?"
"Cô ấy...mới là vợ anh."
Bàn tay to lớn của anh vuột khỏi tay cô. Mộng Phi Yến thất thần nhìn theo bóng lưng anh đang đi xa mà trong lòng lại thấy nghẹn đắng. Người đàn ông này đã từng vì cô mà sẵn sàng vứt bỏ tất cả, vậy mà bây giờ, chỉ vì một người anh gọi là vợ mà lại đành lòng vứt bỏ cô. Cảm giác bị vứt bỏ, quả thật rất đau lòng.
Ninh Ninh ngồi đó, đôi mắt u sầu nhìn về phía anh. Cô phải làm sao đây? Tự mình vạch trần lời nói dối của anh nhưng người đau lòng lại chính là bản thân mình. Nếu biết đau lòng như thế, thì cô sẽ tự dối lòng mình rằng, người đó không phải là anh.
Bóng người cao lớn đi đến trước mặt cô, Hứa Hàn Vũ quỳ một chân xuống sàn, ánh mắt đau lòng nhìn những giọt nước mắt còn đọng lại trên mí mắt của Ninh Ninh. Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô, tay còn lại đưa lên lau nước mắt cho cô. Đối diện với cô gái nhỏ này, trái tim anh không biết tại sao lại trở nên vô cùng yếu đuối. Siết chặt lấy tay cô, anh nhẹ nhàng dỗ dành.
"Em... Không phải như em nghĩ."
"Anh biết em đang nghĩ gì sao?"
"Ninh Ninh..."
"Em chỉ muốn biết tại sao anh lại nói dối em?"
"Anh không muốn em hiểu lầm rồi suy nghĩ linh tinh. Càng không muốn em đau lòng..."
"Nếu biết em sẽ suy nghĩ linh tinh, nếu sợ em đau lòng vậy thì...tại sao vẫn làm?"
Câu hỏi của cô khiến tim anh đau buốt. Nếu đã biết cô sẽ đau lòng vậy tại sao anh vẫn làm như thế? Anh... cũng không biết.
"Vợ à! Anh xin lỗi! Anh sai rồi."
"Anh không sai! Là em sai."
"..."
"Là em tự ảo tưởng rằng có thể thay thế vị trí của cô ấy trong lòng anh. Nhưng mà...em sai rồi."
Hàn Vũ nhìn cô như vậy thì anh chỉ trách bản thân mình nhiều hơn và đau lòng vì cô nhiều hơn. Anh đã hứa sẽ không để cô đau lòng, vậy mà bây giờ anh lại khiến cho cô phải rơi nước mắt.
Dịch Ân đi lấy thuốc xong thì liền bắt gặp cảnh tượng này. Nhìn thấy trong ánh mắt cô lấp lánh nước, anh không nhịn được mà lại thấy đau lòng. Nhưng đau lòng thì có ích gì chứ! Cô đã là vợ của người khác, mà chuyện của vợ chồng nhà người ta thì anh lấy tư cách gì để chen vào.
"Ninh Ninh! Thuốc của em."
"Cảm ơn anh!"
"Nếu như... Nếu chồng em đã ở đây thì...anh yên tâm rồi."
"Thầy Dịch, cảm ơn anh đã đưa vợ tôi đến bệnh viện. Anh có thể về được rồi."
"Ừm! Ninh Ninh, anh về đây."
"Cảm ơn anh!"
Dịch Ân nhìn cô một lúc rồi rời đi. Chuyện trong nhà của cô vẫn là nên để cô tự giải quyết. Còn anh, chỉ có thể đứng bên ngoài để dõi theo cô mà thôi. Hy vọng Hứa Hàn Vũ sẽ không để cô phải đau lòng.
"Chân cửa em..."
"Bong gân thôi! Không sao."
"Là ai làm?"
"Tự ngã! Hàn Vũ...Cô ấy đang chờ anh "
Anh theo lời cô mà quay đầu nhìn về phía sau. Mộng Phi Yến ngồi đó, đôi mắt xinh đẹp vẫn đang nhìn về phía anh đầy mong đợi. Anh thở dài rồi quay lại đối diện với cô, bàn tay anh nắm lấy tay cô rồi khẽ mỉm cười.
"Đợi anh một lát."
Anh đi về phía phòng trực của các bác sĩ. Một lúc sau thì đi trở ra. Ninh Ninh khó hiểu nhìn anh, cô lại không thể ngăn nổi tính tò mò mà hỏi.
"Anh... không đến chỗ cô ấy sao?"
"Anh đi rồi thì em sẽ làm sao?"
"Em thì có thể làm gì chứ? Dù sao thì cô ấy cũng vẫn quan trọng hơn em."
Người nào đó nhìn cô thật âu yếm, môi mỏng khẽ cười, anh búng vào trán cô một cái thật mạnh.
"Suy nghĩ linh tinh."
"Sự thật là vậy mà. Anh không cần phải an ủi em cũng không cần phải thương hại em."
"Ai nói anh thương hại em?"
"Còn lại phải sao?"
"Suốt ngày chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn. Vợ anh thì anh thương, còn những người khác đều không quan trọng."
"Đừng có nói điêu."
"Không điêu! Anh đưa vợ về nhà."
"Còn cô ấy?"
"Sẽ có y tá của bệnh viện chăm sóc cô ấy. Chúng ta về thôi."
Anh cẩn thận đỡ cô đứng lên rồi nhìn thấy vẻ mặt ủ ám của cô mà lại thấy đau lòng. Phải chi anh có thể chịu đau thay cô thì tốt biết mấy. Dù bản thân anh phải chịu đau cũng không sao, nhưng nhìn thấy cô đau anh lại thấy không nỡ.
Hai cánh tay rắn chắc nhấc bổng cô lên, anh ôm cô vào lòng mình rồi sải những bước chân thật dài và vững vàng đi về phía trước. Mộng Phi Yến nhìn theo bóng lưng anh mà nước mắt lại không ngừng rơi ra. Cô...thua rồi. Cô...mất anh rồi.
Hứa Hàn Vũ lái xe đưa Ninh Ninh về nhà. Trên đường đi, anh cứ nắm chặt lấy tay cô không buông. Ninh Ninh thấy lạ nên lại hỏi anh.
"Sao vậy?"
"Không có gì!"
"Vậy buông tay em ra."
"Ninh Ninh... Chuyện đó em đừng hiểu lầm có được không? Quả thật thì anh chỉ đưa cô ấy đi khám bệnh mà thôi."
"Vâng! Em hiểu rồi."
"Ninh Ninh! Em có tin anh không?"
"Tất nhiên là em tin."
"Thật không?"
"Thật."
Chỉ cần là lời anh nói thì cô đều sẽ tin. Cho dù đó chỉ là một lời biện bạch để che giấu những chuyện khác thì...cô vẫn sẽ tin. Thà tin vào một lời nói dối đẹp còn hơn là nhìn vào sự thật khiến bản thân mình đau lòng. Cô chọn cho mình một cuộc sống mơ hồ, không rõ ràng, chỉ cần có anh thôi là đủ.
"Vợ à! Anh thương em!"
"Thật thương em sao?"
"Vợ anh thì anh thương...."
Cô bị câu nói của anh chọc cho phì cười. Cái sự buồn bã khi nãy cũng biến đâu mất. Chỉ cần là lời anh nói, dù thật lòng hay giả dối thì cô cũng sẽ thấy vui.