Trong phòng VIP của bệnh viện Tâm An, Phi Yến nằm trên giường bệnh, đôi mắt khép hờ như đang ngủ. Nghe được tiếng bước chân, cô đoán chắc Hàn Vũ đã đến rồi.
Bóng người cao lớn đi đến bên giường bệnh, anh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Vẫn là cảm giác đó, vẫn là ánh mắt đó, ánh mắt chỉ dành riêng cho một mình cô. Mộng Phi Yến khẽ mở mắt, nhìn người trước mặt cô liền mỉm cười với anh. Cô biết mà, cô biết ván cược này cô nhất định sẽ thắng.
"Không sao chứ?"
"Em không sao! Chỉ hơi mệt một chút."
"Không sao thì tốt."
"Hàn Vũ..."
Phi Yến kéo tay anh ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay mềm mại đưa lên áo vào má anh. Cô nhìn anh thật lâu, thật lâu, trong lòng là bao nhiêu cảm xúc khó tả.
"Anh ốm hơn trước rồi."
"Vẫn vậy thôi. Em nằm xuống nghỉ ngơi đi."
"Anh... Không nhớ em sao?"
"..."
"Em biết anh vẫn còn thương em mà có đúng không?"
Hàn Vũ nhìn cô, trong lòng lại bắt đầu cuồn cuộn sóng. Nếu nói không nhớ cô thì chính là nói dối. Từ ngày cô bỏ đi, chưa một giây một phút nào anh không nhớ đến cô. Chỉ là nỗi nhớ quá lớn, lớn đến nỗi trở thành một thói quen nên anh cũng không còn để tâm đến nữa. Giờ đây cô quay về, nỗi nhớ tưởng chừng như đã ngủ quên đó lại đột ngột thức dậy. Chỉ là...Chỉ là bây giờ, cô và anh đã không thể bắt đầu lại nữa rồi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Hàn Vũ nhìn dãy số gọi đến, trên môi lại bất giác nở ra một nụ cười. Anh gỡ tay Phi Yến ra, bước chân vội vã đi ra ngoài rồi mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Sao vậy?"
"Em tan trường rồi."
"Ừm...Anh đón em."
"Anh có bận gì không? Nếu anh bận thì em tự về cũng được."
"Không bận! Hôm nay hơi mệt nên muốn nghỉ sớm."
"Anh không khoẻ sao?"
"Không phải! Chỉ hơi mệt một chút."
"Được rồi! Vậy em đợi anh."
Tắt máy, Hàn Vũ lại mỉm cười nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trong đó là tấm ảnh mà anh và Ninh Ninh đã chụp trong lễ cưới, chẳng hiểu sao anh lại thấy nó rất đẹp, rất rất đẹp.
"Hàn Vũ! Anh muốn đi sao?"
Mộng Phi Yến đứng sau lưng anh nên đã nghe hết tất cả. Chỉ là cô không ngờ, cô gái đó lại có thể khiến anh đối xử dịu dàng đến vậy. Cả nụ cười đó nữa, cái nụ cười bình yên mà cô chưa từng được thấy khi ở cạnh anh.
"Hàn Vũ! Em mệt...Anh ở lại với em được không?"
"Phi Yến! Anh biết em không có bị gì cả đúng không?"
"Anh..."
"Anh đã nói rõ với em, anh có vợ rồi! Anh không muốn để cô ấy phải tổn thương."
"Anh...Anh yêu cô ta? Hàn Vũ, cô ta tốt hơn em sao?"
"Không! Cô ấy không có điểm nào tốt cả, đều không bằng em."
"Vậy thì tại sao...?"
"Nhưng cô ấy có thể cho anh một thứ, một thứ mà em không bao giờ có thể cho anh. Đó là bình yên."
Nói rồi anh xoay người bỏ đi mà không hề quay đầu nhìn lại. Mộng Phi Yến đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh mà cảm thấy vô cùng đau lòng. Người đàn ông đó...anh không còn yêu cô nữa rồi.
_______________
Hàn Vũ lái xe đến thì đã thấy Ninh Ninh đang đứng trước cổng đợi anh. Nhìn từ đằng xa thì mới thấy cô vô cùng nhỏ bé. Cơ mà...anh lại cứ thích cô gái nhỏ bé này mới chết chứ.
"Đợi lâu không?"
"Hơn hai mươi phút rồi."
"Sao không tìm cái quán cà phê nào mà ngồi đợi?"
"Anh nói mệt mà! Để em xem mệt ở đâu? Hay đến bệnh viện khám đi, lỡ đâu anh bệnh thì sao?"
"Không sao! Không bệnh, chỉ là muốn nghỉ sớm một chút. Lên xe đi."
Anh mở cửa xe cho cô ngồi vào rồi đi vòng qua ngồi vào ghế lái. Ninh Ninh nhìn anh vẫn là cảm thấy không yên tâm. Cô đưa tay đặt lên trán anh, ánh mắt lại cứ nhìn anh không thôi.
"Không có sốt! Vậy là không khoẻ chỗ nào?"
"Về nhà sẽ nói em biết."
"Hả?"
"Thắt dây an toàn vào."
Trên đường về nhà, anh hỏi cô về tình hình của ngày đầu tiên đi học. Cô vui vẻ kể lại hết mọi chuyện cho anh nghe bằng ngữ điệu vô cùng hào hứng. Hàn Vũ nheo mắt nhìn cô, trên môi lại cứ mỉm cười mãi không thôi. Ở bên cạnh cô là lúc anh được cười nhiều nhất.
Chiếc xe dừng lại, cả hai đi vào trong nhà. Ninh Ninh lại hỏi anh không khoẻ chỗ nào nhưng anh lại không trả lời cô. Chỉ là trong một khoảnh khắc, anh kéo cô ôm vào lòng mình, đôi mắt khẽ nhắm lại cảm nhận nhịp hô hấp của cô.
"Hàn Vũ! Anh sao vậy?"
"Không sao! Đừng động, để anh ôm em một lát."
"Thật là không sao chứ?"
"Ừm! Chỉ có chút nhớ em."
"Sì! Anh nói điêu."
"Không có! Thật sự nhớ em."
Ninh Ninh cũng không hỏi nữa, cô cũng vòng tay ôm lấy anh. Trên gương mặt nhỏ nhắn kia hiện lên một nụ cười mãn nguyện.
"Em cũng nhớ anh."
"Thật không?"
"Thật mà...Chỉ là..."
"Chỉ là thế nào?"
"Em đói rồi."
Hứa Hàn Vũ buông cô ra. Anh cưng chiều cốc nhẹ lên trán cô một cái, trong đôi mắt lạnh lẽo thường ngày kia giờ lại lấp lánh ý cười. Anh cũng không thể hiểu nổi bản thân mình nữa, mỗi khi ở bên cạnh cô gái nhỏ này, cả trái tim anh đều toàn là mùi kẹo ngọt. Chỉ cần là cô muốn, thì dù là chuyện gì đi nữa chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép, anh đều sẽ đáp ứng.
"Đi tắm trước đã rồi anh đưa ra ngoài ăn."
"Không! Em chỉ muốn ăn đồ anh nấu thôi."
"Được! Em muốn gì cũng được."
Ninh Ninh kiễng chân hôn lên môi anh một cái rồi chạy đi. Hàn Vũ sững sờ mất mấy giây rồi liền vui vẻ mà mỉm cười. Cả bầu không khí trong phút chốc lại chỉ còn mùi vị của sự ngọt ngào.
Trong bữa cơm giản dị, cô ngồi cạnh anh, hai người cùng nhau ăn bữa cơm do chính tay anh nấu.
"Ninh Ninh!"
"Hửm..."
"Nếu như có một ngày...em phát hiện anh làm chuyện có lỗi với em thì sao?"
Động tác gắp thức ăn của cô ngưng lại. Ninh Ninh ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn anh rồi thản nhiên trả lời.
"Còn phải xem đó là chuyện gì."
"Chẳng hạn như...nɠɵạı ŧìиɧ."
Cô nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên một chút sự phức tạp. Nɠɵạı ŧìиɧ sao? Anh là đang muốn nói đến chuyện của Phi Yến sao?
"Thì chúng ta sẽ li hôn và không bao giờ gặp lại nhau nữa."
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Nhìn vào trong đôi mắt đó, Hàn Vũ biết cô không nói đùa.
"Ninh Ninh..."
"Hàn Vũ! Nếu như có một ngày anh muốn ở bên cạnh người khác. Xin anh cứ thẳng thắn mà nói với em có được không?"
"Sẽ không có chuyện đó đâu."
"Hàn Vũ... một mình anh không thể che ô cho cả hai người cùng lúc. Càng không thể xuất hiện cùng lúc ở hai nơi."
"Ninh Ninh..."
Em biết anh không yêu em, em cũng không mong gì hơn, chỉ hy vọng là anh sẽ không biến em thành kẻ đáng thương trong mắt của người khác. Nếu thật sự cô ấy quay về, anh muốn ở cạnh cô ấy thì anh cứ nói ra, chúng ta kết thúc trong vui vẻ. Xem như đó là chút tôn nghiêm cuối cùng anh cho em."
Trái tim của anh bị mấy lời nói của cô làm cho đau nhói. Đặt đôi đũa xuống, anh đứng dậy đi về phía cô rồi kéo cô ôm vào lòng mình. Một cảm giác bất an xuất hiện khiến cổ họng anh nghẹn đắng. Khó khăn lắm anh mới có thể nói được một câu.
"Sẽ không có chuyện đó đâu. Ninh Ninh, anh chỉ cần có em là đủ. Những người khác dù có tốt thế nào cũng không so được với em."
"Vậy nếu như em biến mất thì sao?"
"Cùng trời cuối đất anh đều sẽ tìm được em."