Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu

Chương 34

- Thiếu gia...( chị giúp việc la lên)

- .(anh giật mình)

- Cậu...cậu đang làm cái gì vậy???

Chị giúp việc tay vừa chỉ, mắt trợn lên tiến lại gần phía anh...anh nhắm mắt lắc đầu nghiến

răng...đang lén lút bị phát hiện...

- Cậu nấu cháo? Bầm thịt? Cắt hành? ( chị ta ngạc nhiên)

- Tôi..

- Đưa đây tôi, cậu làm những việc này bà chủ biết sẽ đuổi việc tôi, 15 năm qua của tôi coi như công cốc...

- Tôi muốn tự nấu...chị tránh ra!

- Tự nấu??? Từ lúc bé đến giờ? 15 năm tôi chăm sóc cậu có bao giờ cậu làm những việc này? Cậu bị bệnh rồi hay sao???

- ây....phiền phức quá, để tôi yên...

Chị giúp việc hỏi tới tấp làm anh bực bội...haha đáng yêu quá đi...cô thấy hạnh phúc lắm, cô không xuống,cô lật đật chạy vào phòng, giả vờ nằm như trạng thái ban đầu chờ tô cháo 30p sau nghe tiếng bước chân anh đẩy cửa vào...cô vờ như không biết gì..

- Em ăn đi...công sức của anh!

Rõ ràng là tô cháo nóng nghi ngút khói...vậy mà anh có thể bê lên 1 cách bình thường...cô nắm lấy đôi tay của anh bàn tay còn nóng..cô nhìn anh...

- Sao anh lại hy sinh vì 1cô gái như em? ( lúc này cô thật sự cảm động lắm)

- Anh không biết nữa...tim anh muốn làm vậy...em....

- Em như thế nào?

- Em ăn đi...nếu yêu anh thì ăn cho hết...nếu không anh đau lòng lắm đó!

- Đau, đau chỗ nào vậy anh?

Anh nắm tay cô đặt vào ngực anh rồi nói:

- Đau ở đây nè Vy Vy...

Anh làm cô bối rối...bình thường thấy ghét thật nhưng cô không nghĩ có lúc ngọt ngào như thế..

Có lẽ đây là tô cháo ngon nhất từ trước đến giờ cô từng ăn.cô ngồi ăn anh ngồi đối diện...nhìn cô chăm chăm không rời...ánh mắt như muốn khám phá hết con người cô vậy,ăn xong cô và anh ôm nhau tay đan xen bàn tay hạnh phúc...mặc dù đôi lúc nghĩ đến Trình Tuyết Liên tim cô cũng nhói lên...cảm giác buồn đến khó tả! Người thứ 3 mà chẳng phải người thứ 3!

- Bây giờ Vy Vy đỡ bệnh chưa? (anh nói nhỏ vào tai cô)

- Em...thấy đỡ rồi nè, công nhận tô cháo anh

nấu, y như thuốc tiên à nha!

- Vậy hả? Uhm...(anh cười mỉm)

Cô tròn mắt nhìn anh sao cô thấy bất an quá vậy.

- Là do em nói chứ không phải anh, lại đây Vy Vy...

(Anh kéo cô vào lòng)

- Anh...biết em bệnh không? Anh có ý gì?

Anh kéo hết tấm chăn trùm 2 người lại muốn ngạt thở,cô cố vùng vẫy ra vì mũi cô bị ngạt làm gì thở được chứ huhu...Anh ôm cô lại đưa tay sờ lưng cô từ từ xuống phía dưới..

- Anh muốn cảm nhận hơi ấm từ Vy Vy...

- Minh à... em bệnh đừng nói lần 2 trong đêm nha anh!

- Lần 3...4...5 em không muốn thử sức với anh??

Cái gì mà lần 5 trâu bò hay gì trời?anh là như vậy lần nào làʍ t̠ìиɦ là nói những câu nghe nhức nhối đau tim lắm,làm cô muốn từ chối cũng không đc...

- Nhìn đường cong của em, khiến anh không thở được..

Trời ơi huhu.... thế là đêm đó cô với anh làʍ t̠ìиɦ cả 5 lần...cô thì mê mệt kiệt sức cảm giác đứng ngồi không yên...

- Ăn 1 tô cháo mà phải phục vụ anh 5 lần? Anh âm mưu quá!

- Không phải là phục vụ...

- Chứ là gì?

- Trao đổi thân xác, ân ái bên nhau...chạm vào nhau nhớ nhau cả đời...anh muốn vậy!

Vậy mà ngày xưa ấn tượng đầu tiên cô cứ nghĩ vì anh yếu sinh lý nên mới tìm người đẻ thuê,cô quả là sai lầm quá luôn...Có chồng vầy sao nỡ hắt hủi chứ...

Sáng cô giật mình dậy, quơ tay tìm anh nhưng không thấy...xem thì giờ là 8h sáng rồi, cô lật đật ngồi dậy xuống nhà...vừa thấy bóng cô chị giúp việc nói:

- Tối qua chắc mệt lắm cô Nhã Vy nhỉ?

- Dạ...sao mệt chị? Em thấy cũng được...

- Cũng được???

- Chị bị sao vậy?

- Cô chịu đựng thiếu gia giỏi nhỉ...mà cô cũng là người đầu tiên mà thiếu gia lăn vào bếp nấu cháo cho đấy...đến giờ tôi còn không thể tin...

- Lần đầu tiên?

- Vậy lúc trước Khải Minh ở với Tuyết Liên cũng không làm điều đó hả chị?

- Tất nhiên là không!

- Chị...vì sao Khải Minh và Tuyết Liên không có con? Chị cho em biết đc không? Em tò mò...em sợ em có lỗi với họ...em....

- Tôi chỉ nghe là cô Tuyết Liên không có thai được, nhiều lần thụ thai mà không được...nhưng...

- Nhưng sao hả chị? ( mắt em sáng lên)

- Cô tự tìm hiểu khám phá sẽ hay hơn, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả trừ khi thiếu gia gật đầu.

- Chị đừng ác vậy chị!

- Cô chỉ cần biết là...cô rất may mắn khi được thiếu gia yêu thương! chắc chắn 1 điều thiếu gia yêu

cô rất nhiều...tôi cảm nhận như vậy! Những cô gái từng quen không ai được phép ở đây đến ngày thứ 2, ra trải giường phải thay ngay sáng hôm sau,chưa bao giờ đưa chìa khoá nhà cho ai...

- À,Tôi chưa nói hết...nhưng sáng nay thiếu gia nói tôi đưa cái này cho cô... (chìa ra chùm chìa khoá)

- Dạ đây là?

- Cô đc Thiếu giao chìa khoá nhà, tất cả phòng ở đây...

Cầm chìa khoá trên tay mà cô hồi hộp...ở đây

biết bao nhiêu phòng...nhưng cô để ý và thắc mắc..Nhất là phòng kế bên phòng anh...khoá chặt ổ khoá khác biệt tất cả các phòng khác...cầm chìa khoá trên tay mà cô tò mò....

- Vậy ngày xưa lúc bên nhau họ ở đâu???

- Ở đây!

- Phòng nào ạ?

- Phòng kế bên phòng thiếu gia..

Cô đang suy nghĩ xấu xa thì anh điện thoại...nay biết điện thoại cho cô rồi à?

- Vy Vy à.vì em mà sáng nay anh như người mất hồn..

- Sao vậy?

- Vì vắng em...

- Lại thả thính...

- Anh nhớ em lắm Vy Vy...nhớ hơi ấm của em...ở nhà đợi anh nhé!

Hahaa sau 5 lần đêm qua bây giờ bắt đầu nhớ nhung điên dại...cô chưa kịp cười sung

sướиɠ thì điện thoại run lên....số Trình Tuyết Liên hiện lên...cô giật mình nhớ lại tất cả chuyện đêm qua...muốn hay không cô cũng phải đương đầu....

- Alo...

- Đêm qua tụi mày bên nhau thích không? Nhìn chồng tao phải ngủ với mày mày biết tim tạo như ngàn vết dao đâm vào không? Con ranh...

- Chị đang gọi điện thoại cho em đó...em cúp máy đây!

- Trần Nhã Vy tao muốn gặp mày lần cuối để giải quyết...

- Chị nói luôn đi...

Tao cần 1 cái hẹn!

- Không...! (cô cương quyết)

- Mày trở mặt với tao nhanh quá đó Nhã Vy, uổn công tao tin tưởng mày...mà bây giờ mày quay lại cắn tao...cướp chồng tao, mày đuổi tạo ra khỏi nhà...mày???

- Em là người chứ có phải chó đâu mà cắn chị, chị là người gây ra tất cả đâu phải em...?

Cô cúp máy thấy chị giúp đi đâu đó ra ngoài cô lật đật đi lên nhà trên...chân cô cứ tiến lại gần cái phòng lúc xưa của 2 người họ thì cô nhận đc tin nhắn....

- Rời xa chồng tao mày sẽ có 1 tỉ trong tức

khắc... không thì 1 tiếng nữa...tao sẽ cho mày biết thế nào là nhục nhã...cả nhà mày sẽ sống ko bằng chết....

Kể từ giây phút này cô biết cô sẽ chống chọi với cô ta…cô biết sắp tới sẽ có muôn vàn nỗi đau cô phải gánh lấy, nếu cô làm sai thì trừng phạt cô, nhưng 1 khi ảnh hưởng đến gia đình cô...thì cô lại dằn vặt lương tâm...cô khựng lại...đọc dòng tin nhắn của cô ta làm cô hoảng..

- chị đang đe dọa em à?

- Mày học giỏi, mày đủ thông minh để biết, đến phút cuối tao vẫn cho mày thời gian suy nghĩ và lựa chọn! Chứ tao có ác với mày đâu Vy Vy? Trần Nhã Vy?

- Mày nghĩ kĩ...trong vòng 1 tiếng nữa nếu mày không tới gặp tao thì mày chết chắc! Chị mày không đơn giản như mày nghĩ đâu Nhã Vy, mày không thể trốn cả đời được...

- Mày yên tâm, kéo mày vào nhẹ nhàng thì tao cũng cho mày ra đi nhẹ nhàng, nhắc lại 1 tỉ sẽ là của mày nếu mày biết điều...

Cô hiểu, mọi việc thật sự sẽ rất nhẹ nhàng nếu tim cô không vươn vấn Khải Minh, sẽ êm đềm nếu cô và anh không cố tình bước vào nhau...điên cuồng chiếm lấy nhau. Đúng vậy, cô không thể trốn tránh cả đời được...cũng chẳng thể nào gạt bỏ đơn giản mọi việc mà bên anh được...họ chưa ly hôn, vẫn còn là vợ chồng, người ngoài nhìn vào 10 người thì chắc chắn 11 người sẽ chửi rủa cô là kẻ phá hoại gia đình người khác...cô là con giáp thứ 13...đúng là mọi việc không đơn giản như cô nghĩ...cũng phải gặp nhau 1 lần! Cũng phải đối diện...trốn tránh chỉ làm mọi việc rối tung lên...đối đầu mọi việc thôi!

.