Vào cuối tuần, Megumi đã lên kế hoạch cho cả ngày. Cô mở phang tủ đồ ra, ngắm nhìn qua lại quần áo bên trong một lúc rồi ủ rũ nói với Sanzu đang bên ngoài:
"Chồng ơi, em không có đồ gì để mặc hết á"
Sanzu vừa đóng gói đồ ăn đã làm sẵn đặt vào túi giữ nhiệt, vừa liếc mắt nhìn cô nói với giọng điệu bất đắc dĩ.
"Nói cái quái gì đấy, cả đống đồ đấy còn gì, chả phải lần trước mày còn mua mấy bộ mới đấy sao?"
Megumi bĩu môi lẩm bẩm:
"Nhưng em không thấy thích cái nào hết....."
Xong như nghĩ tới cái gì, Megumi đôi mắt bỗng sáng ngời, tung tăng đi tới đủ đồ của Sanzu.
"Cho em mượn đồ chồng yêu nha!!"
"Cmn con hâm kia!!! Mày lại lấy đồ tao mặc là sao hả?!! Quần áo của tao đều mau thành quần áo của mày rồi đấy!!!" Sanzu vội vàng bỏ việc đang làm xuống, chạy vào phòng rồi lôi cổ cô ra khỏi tủ đồ của hắn.
Sanzu tức giận nhéo hai má Megumi ra hai bên, sau đó xoa đầu cô làm hỏng mái tóc được thắt bím xinh đẹp. Hắn vừa càu nhàu vừa đi vào phòng, lấy quần áo thích hợp rồi giúp cô thay đồ.
"Mày đúng là của nợ mà, nhấc cái tay lên coi, tao chẳng thể hiểu nổi mày nghĩ cái gì luôn! Mày có biết bao lần tao phải mặc đi mặc lại vài bộ vì hết đồ để mặc không hả? Hai anh em nhà Haitani kia đã cười tao suốt một tuần liền! Nhấc chân lên! Tao đúng là khổ mà, đã phải còng lưng ra nuôi cái mồm ăn của mày rồi lại còn phải bị mày làm cho sứt đầu mẻ chán, quay lưng đây tao buộc lại tóc! ..."
Megumi cười tủm tỉm mặc cho hắn bận rộn, dù miệng hắn vẫn luôn gầm gừ oán giận nhưng động tác lại rất cẩn thận nhẹ nhàng, như đang cầm lấy trân bảo vậy. Mái tóc dài của cô được chải chuốt nhu thuận, tết thành một bím tóc lệch dài được trang trí với ruy băng, đây chính là kiểu tóc mà Sanzu làm quen tay nhất trong bao năm qua.
Trên chiếc gương lớn phản chiếu hai hình bóng, người đàn ông cao gầy khuôn mặt dù hơi cau có nhưng lại rất ôn nhu sửa sang tóc và quần áo cho người con gái đằng trước. Nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt cô gái ôn nhu như thế, ngọt ngào như thế, giống như mật đường, ngọt tới ê răng.
Sanzu vừa lòng nhìn thành quả hiện tại, cúi xuống đầu hôn lên má vợ một cái.
"Ngoan vậy có phải đáng yêu hơn không."
Megumi không kìm được mà đỏ mặt, chợt, cô quay người lại nhào vào lòng hắn, thân mật ôm lấy cổ hắn kéo xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt màu tím ôn nhu như nước tràn đầy tình yêu, cô khe khẽ thở dài thì thầm.
"Haru quá phạm quy mà...."
"Em yêu anh...." lời thổ lộ lưu luyến giữa môi răng, Megumi đặt lên môi hắn một nụ hôn sâu nặng, tràn đầy tình yêu ngọt ngào dính ngấy, lôi kéo hắn mãi chẳng thể thoát ra. Quả là ... một cái bẫy chết người.
Nhưng dù có bị nhấn chìm trong cái bẫy ngọt ngào ấy hay không, Sanzu cũng cam tâm để nó kéo hắn xuống, vì hắn đã trầm mê trong đó từ lâu, không thể nào thoát ra được nữa.
"Chồng ơi, hay mình tạo em bé đi?"
"ĐM! Thế rốt cuộc là mày có còn muốn đi chơi nữa không hả?! Là đứa nào hôm trước năn nỉ tao đi chơi, tối qua vui quá cấm tao làm??!! Tao bỏ cuộc họp (điêu đấy) hôm nay để đi chơi với mày đấy!!!"
Nói thì nói thế thôi chứ thân thể hắn cũng đã rất thành thật bế cô lên giường rồi.
Thế là cuộc đi chơi dã ngoại hôm đó đã phải hoãn lại vào buổi chiều.
.
.
.
.
.
.
.
"Aigo, đều do Haru không biết tiết chế là gì cả, giờ chỉ có thể chơi được vài tiếng thôi nè~"
Sanzu cắn răng nghiến lợi cãi:
"Mày là đứa bắt đầu trước đấy, đừng có mà đổ hết cho tao cái con này! Với cả thời gian buổi tối bị mày ném đi đâu rồi mà sao nói chỉ chơi được buổi chiều hả?!"
Megumi tung tăng tìm chỗ ngồi quanh công viên, không chút để ý, mặt tỉnh bơ trả lời:
"Ơ hay, tối là thời gian riêng để tạo em bé mà, anh quên à?"
"Aaaaaaahhh!!! Im mồm cho tao!!! Giờ đang ở bên ngoài đấy biết không hả?!"
Sau đó, vào buổi tối, đúng như kế hoạch. Cả hai đã có thời gian riêng để tạo em bé.