Phía Dưới Hoang Đường

Chương 8

Editor: Yang

Beta: Đá bào+Lươns



Khi Lục Thanh Trạch còn rất nhỏ, bố của anh đã mắc bệnh qua đời, ông bỏ lại người vợ và đứa con thơ cùng những khoản nợ nần chưa trả được.

Vì việc học của con trai và nợ nần của chồng, mẹ Lục phải một mình làm nhiều công việc.

Bà ấy chưa từng dùng các sản phẩm dưỡng da hay đồ trang điểm, bà cũng không có quần áo đẹp để mặc. Một người phụ nữ vốn dĩ đã từng xinh đẹp lại bị cuộc đời ép phải già hơn mấy tuổi so với bạn bè cùng trang lứa.

Điều đáng mừng duy nhất là thành tích của đứa con trai Lục Thanh Trạch rất tốt, hầu như lần nào cũng đứng đầu lớp.

Có một thời gian, chủ nợ thường xuyên tìm đến, khi nhìn thấy hai mẹ con thì cũng chỉ biết thở dài.

“Cho tôi thêm một chút thời gian nữa, tôi nhất định sẽ trả lại.” Mẹ Lục thường xuyên khép nép khẩn cầu với những người đó.

Cậu bé Lục Thanh Trạch đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ làm bài tập, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đầu bút dùng sức gần như xuyên qua tờ giấy.

Cảnh đòi nợ này diễn ra phổ biến đến mức cậu có thể tiếp tục làm bài tập mà mặt không đổi sắc.

Cậu bé đã sớm biết mình phải học hành chăm chỉ thì mới có thể kiếm tiền giúp gia đình cải thiện cuộc sống.

“Cái gì cũng là thấp kém, chỉ có đọc sách là cao sang.” Mẹ Lục thường nói như vậy.

Sau khi thi vào cấp 3, mẹ Lục bán nhà, lấy tiền trả nợ gần hết.

Còn lại một ít, bà đưa Lục Thanh Trạch chuyển đến Bình Thành, là quê hương của mẹ Lục.

Bà ngoại Lục Thanh Trạch ở nông thôn, để thuận tiện cho việc đi học của Lục Thanh Trạch, mẹ Lục đã thuê một căn nhà ở ngõ Trường An.

Phòng trọ có cầu thang kiểu cũ, rộng hơn 60 mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách.

Sau khi ổn định cuộc sống cho con trai, mẹ Lục vội vàng bắt tay vào công việc làm thêm.

Khi đó, Lục Thanh Trạch 16 tuổi đã có thể độc lập tự chăm sóc bản thân mình.

Đối với Lục Thanh Trạch mà nói thì ở chỗ nào cũng giống nhau, chỉ là đổi một nơi đọc sách khác mà thôi.

Cuộc sống của anh là một chuyến tàu chỉ có thể chính xác mà tiến về phía trước, không có chỗ cho bất cứ một sai lầm nào xảy ra, tất nhiên là bao gồm cả việc yêu sớm.

Năm học lớp 10, anh được phân công làm lớp trưởng do giáo viên chỉ định.

Trong một buổi học thể dục, anh được gọi lại để làm việc.

Khi đi ngang qua cửa sau của lớp học, anh thấy hai cô gái bên trong lấy cớ không đi học thể dục.

—là Vưu Niệm cùng bạn của cô ấy.

Anh muốn đi ngang qua, nhưng đã dừng lại khi nghe thấy tên anh.

Bạn của Vưu Niệm kinh ngạc nói: “Cậu thực sự muốn theo đuổi lớp trưởng sao?”

Vưu Niệm mặc đồng phục ngồi trên bàn, áo khoác ở bên cạnh, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh trống trên bàn, chân thẳng đung đưa.

Cô mỉm cười gật đầu: “Cậu có đề xuất gì không?”

Người bạn suy nghĩ một hồi nói: “Hay là cậu tặng đồ cho lớp trưởng đi? Cứ đập tiền là xong việc”.

Lục Thanh Trạch mím môi nhìn xuống đôi giày thể thao đã bạc màu của mình.

Thời điểm mười mấy tuổi, lòng tự trọng và tự ti là rất cao, nó luôn đè ép khiến anh cảm thấy khó chịu.

Giây tiếp theo, anh thấy cô gái ngồi trên bàn cau đôi mày xinh đẹp lại, rất ghét bỏ nói: “Thật là thô tục.”

Lục Thanh Trạch sững sờ một chút, sau đó xoay người rời đi.

5 giờ sáng hôm sau, Lục Thanh Trạch đứng đợi ở bến xe như thường lệ.

Thế nhưng Vưu Niệm cũng xuất hiện.

Cô ấy đang mặc bộ đồng phục học sinh mùa thu, khóa kéo rộng mở, mái tóc dài được buộc lên, để lộ một khuôn mặt sáng sủa và diễm lệ.

“Buổi sáng tốt lành nha! Lớp trưởng!” Cô vui vẻ chào hỏi, đôi mắt sáng cong lên như vầng trăng khuyết.

Lục Thanh Trạch không quan tâm đến hành động của cô.

Cô là một cô tiểu thư đã quen được xe riêng đưa đón, còn có thể kiên trì dậy sớm được bao nhiêu ngày?

Nhưng ai biết được, cô đã kiên trì từ mùa thu sang mùa đông.

Mỗi buổi sáng đều chào hỏi anh một cách tràn đầy năng lượng, lên xe và ngồi cạnh anh rồi bắt đầu ngủ gật.

“Lớp trưởng đến nơi thì gọi tớ nhé.”

Đầu cô gật gù như gà mổ thóc, tóc buộc đuôi ngựa bị gió thổi qua má anh.

Lục Thanh Trạch buồn bực vô cớ: “Buồn ngủ như vậy thì cậu tự ngồi xe của nhà cậu đi.”

Vưu Niệm từ chối: “Không cần.”

Biểu cảm rất hào hùng: “Tớ vẫn đang theo đuổi cậu mà.”

Lục Thanh Trạch không nói chuyện với cô nữa, tùy ý cô.

Rồi một ngày, cô đến muộn.

Lục Thanh Trạch nhìn sân ga trống rỗng bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm.

Từ bỏ rồi sao?

Như vậy là tốt nhất.

Xe buýt đến đúng giờ, anh đi lên xe.

Trước khi xe nổ máy, từ phía sau truyền đến tiếng vang.

Anh vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng người mảnh mai chạy sau xe, giọng nói thanh thúy của Vưu Niệm vang lên: “Bác tài, chờ cháu với!”

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh thậm chí còn không có thời gian để ngăn khóe miệng mình cong lên trong tiềm thức.

Người lái xe nhận ra hai học sinh có dung mạo xuất sắc này, ngay sau đó dừng lại để chờ cô.

Vưu Niệm len xe thở hồng hộc, lao đến bên anh không nói gì mà ngồi xuống.

“Trời ơi, mệt chết tớ rồi.”

Lục Thanh Trạch mấp máy môi, nghe thấy giọng nói ủy khuất của cô: “Mười lăm năm qua mình cũng chưa từng dậy sớm như vậy đâu…”

Anh nghe ra được ý cô muốn nói – sao cậu lại khó theo đuổi thế?

Lục Thanh Trạch quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, l*иg ngực run lên, thế nhưng lại cảm thấy có chút đau lòng.

*

Cuộc sống của Lục Thanh Trạch trong mười sáu năm đầu giống như một bộ phim đen trắng chiếu trên TV, quy quy củ củ, chưa từng có tạp âm ồn ào.

Không phải là không có cô gái nào theo đuổi anh, trong ngăn kéo của anh thường có những thứ nhỏ nhặt như bữa sáng, đồ ăn nhẹ hay những bức thư tình của người khác gửi.

Nhưng chỉ có Vưu Niệm theo đuổi một cách trắng trợn lại không hề kiêng nể gì như vậy.

Cô xinh đẹp, làm việc gì cũng cường điệu, có nhiều bạn bè và sở thích cũng phong phú.

Cô cũng đặc biệt thích viết những điều để bày tỏ tình cảm của mình với anh, các thể loại thơ tình từ cổ chí kim, từ trong nước đến ngoài nước. Cái gì mà Kahlil, Tagore, Neruda*….Mỗi ngày trên bàn học của anh đều xuất hiện một tờ giấy.

*Một số nhà thơ nổi tiếng của Li Băng, Ấn Độ, Chile

Nhờ có Vưu Niệm ban tặng, kiến

thức của Lục Thanh Trạch trong lĩnh vực này đã được mở rộng đáng kể trong thời gian đó.

Cô như một ngọn lửa nóng bỏng, mang theo ánh sáng cùng nhiệt độ mạnh mẽ bùng lên trong cuộc sống buồn tẻ của anh.

Ngay cả khi biết rằng cô chỉ nóng bỏng trong phút chốc, sự yêu thích của cô dành cho anh sẽ không kéo dài, anh vẫn là từng chút từng chút đi vào …

Trước khi gặp cô, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu sớm. Sau khi ở bên cô, anh thậm chí còn bắt đầu mơ tưởng đến hôn nhân.

Sự thật chứng minh, quả nhiên anh đã nghĩ nhiều.

Chỉ là yêu đương mà thôi, cô muốn kết thúc liền kết thúc.

Trong kỳ nghỉ hè của năm lớp 11, Lục Thanh Trạch ở lại trường để làm một hạng mục.

Mỗi ngày anh đều sống trong phòng thí nghiệm, làm đồ án, chạy chương trình, không ngừng đẩy nhanh tiến độ, nhưng anh vẫn không kịp thời gian để trở về trước sinh nhật của Vưu Niệm.

Giống như luôn là như vậy, anh thực sự quá bận rộn, không có thời gian ở bên cô.

Sinh nhật lần thứ 20 của Vưu Niệm cũng là cô trải qua cùng với bạn bè.

May mắn thay, Vưu Niệm luôn không thiếu bạn bè, vì vậy phàn nàn vài lời với anh rồi cũng cho qua.

Đầu tháng 8, hạng mục phòng thí nghiệm của bọn họ cuối cùng đã hoàn thành xuất sắc và đạt giải nhất cấp tỉnh.

Phần thưởng của tỉnh và phần thưởng của trường cộng lại là một con số không nhỏ.

Khi đó, khoản nợ của gia đình đã trả hết. Trừ đi học phí và chi phí sinh hoạt thì tất cả anh đều tiết kiệm lại.

Vào mùa hè nắng chói chang, anh đã mang toàn bộ số tiền “lớn” dành dụm được đến trung tâm mua sắm ở Hạ Thành.

Đã cùng Vưu Niệm ở bên nhau 5 năm, anh hầu như chưa từng cho cô được bất cứ thứ gì có giá trị.

Nhưng bây giờ là sinh nhật lần thứ 20 của cô, không thể tùy tiện được.

Anh ấy muốn chọn cho cô một cặp nhẫn.

Đối với các nhãn hiệu nổi tiếng, Lục Thanh Trạch có nhận thức hạn chế, nhưng anh biết thương hiệu của chiếc vòng cổ mà Vưu Niệm thường đeo.

Không cần suy nghĩ, anh đi đến quầy trang sức.

Giải thích về mục đích của mình khi đến đây, bà chủ quầy nhiệt tình giới thiệu cho anh.

Đó là 5 năm trước, giá không cao như vậy.

Một cặp nhẫn, có giá một vạn nhân dân tệ.

Lục Thanh Trạch mua nó mà không do dự.

Sau khi mua xong, thẻ ngân hàng của anh chỉ còn lại 300 tệ.

Anh phải sử dụng 300 nhân dân tệ để duy trì cuộc sống cho đến kỳ sau giành học bổng.

Trên đường về, anh đi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, mồ hôi ướt đẫm áo.

Anh sờ vào thẻ ngân hàng trong túi, thầm tính toán trong đầu nên thu xếp chi tiêu như thế nào.

Anh cũng thật nghèo mà.

Nhưng cũng rất vui vẻ.

Anh nghĩ, Vưu Niệm chắc cũng sẽ rất vui vẻ nhỉ?

Sau khi trở về Bình Thánh, anh nóng lòng muốn gặp Vưu Niệm để đeo nhẫn cho cô.

Anh còn tự tin rằng kích thước mình mua sẽ rất phù hợp. Bởi vì đó là đôi tay anh đã nắm không biết bao nhiêu lần, quen thuộc đến mức chỉ cần nhìn vào chiếc nhẫn là anh có thể chọn ra kích cỡ phù hợp với cô.

Hôm đó, hai người hẹn nhau ở ngõ Trường An gần nhà anh.

Nhưng ai biết được, điều anh chờ đợi chính là tin chia tay.

Vào mùa hè nóng như thiêu đốt, Lục Thanh Trạch trong chốc lát cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như một cái động băng.

Trong tiềm thức anh đi tìm nguyên nhân ở chính mình.

“Có phải vì gần đây anh quá bận rộn với những dự án mà không ở bên em không?” Anh vội vàng nói, giọng run run: “Bây giờ anh xong rồi, anh…”

Nhưng biểu cảm lạnh nhạt của Vưu Niệm đã chứng minh tất cả.

Lục Thanh Trạch vẫn còn giữ một chiếc nhẫn trong túi quần, anh run rẩy đưa tay nắm lấy chiếc hộp màu đỏ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Anh muốn hỏi, có phải vì anh không có thời gian về tổ chức sinh nhật cho cô không? Có phải vì anh thường ở phòng thí nghiệm không có thời gian chơi với cô hay không? Có phải vì anh quá nghèo, anh thậm chí không có một món quà hẳn hoi cho cô không?

Anh muốn nói, anh đã mua một món quà sinh nhật, chỉ là hơi muộn một chút. Nghỉ hè này anh sẽ không làm việc, tất cả thời gian đều dành cho em được không?

Anh muốn nói …

Anh muốn nói rất nhiều, nhưng môi anh run run, cuối cùng anh chỉ nói “Được”.

Cô muốn chia tay, anh có thể làm gì bây giờ?

Anh đã quá quen với việc nuông chiều cô, chiều đến mức ngay cả chia tay anh cũng có thể nhượng bộ.

Sau khi Vưu Niệm quay người, anh nhìn bóng lưng cô biến mất trên đường.

Nơi đó là khu kinh doanh thịnh vượng, một nơi ở xa hoa.

Đó là những gì thuộc về Vưu Niệm.

Mà ở chỗ anh, chỉ có những tòa nhà thấp bé đổ nát cùng những con hẻm lộn xộn và chật hẹp.

Lục Thanh Trạch siết chặt chiếc hộp nhỏ màu đỏ trong lòng bàn tay.

Chiếc nhẫn anh dành dụm bấy lâu nay có lẽ chỉ là tiền ăn một bữa cơm của Vưu Niệm.

Anh có tư cách gì để giữ chân cô?

Lục Thanh Trạch giật giật khóe miệng, xoay người lại.

Vừa mới đi được vài bước, đã cúi đầu nôn mửa dữ dội, bụng cồn cào.

Anh khom người, hai chân yếu ớt, hai tay nổi gân xanh chống lên cây ngô đồng bên cạnh, phun xuống đất hồi lâu.

Mật cũng muốn phun ra theo, miệng chua chát.

Anh nôn đến khi không thể nôn ra được nữa, anh vẫn còn nôn khan.

Một lúc lâu sau, anh thở hổn hển, lau vết máu đỏ trên khóe miệng, bước về nhà với những bước vô vọng.



Cao Xuyên ở trong phòng chờ, tức giận không thôi: “Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói không?”

Lục Thanh Trạch đang phân tâm thì bị gián đoạn, anh ngước mắt lên, nhìn thấy một mảnh sương khói.

Cao Xuyên bực bội bước tới trước mặt Lục Thanh Trạch: “Bây giờ hạng mục Hoài Tâm bị trì hoãn, chúng ta không thể tìm thấy người phụ trách. Khi nào thì Sample mới có thể ra mắt? Tôi phải đối diện với khách hàng thế nào đây.”

Lục Thanh Trạch thở dài: “Cậu đã tìm đối tác kiểm tra chưa? Còn các công ty chip điện tử khác thì sao?”

Thực sự không thể trách anh mất tập trung, Cao Xuyên đã phàn nàn cả buổi sáng rồi.

“Đã xác nhận rồi.” Cao Xuyên bất mãn: “Tôi biết ngay Hoài Tâm không đáng tin cậy mà. Aizz, họ sẽ không cố tình kéo dài kỳ hạn của công trình đó chứ? Còn một tháng nữa là đến Tết rồi, sẽ bị kéo dài một năm nữa.”

“Không đến mức vậy đâu.” Lục Thanh Trạch lắc đầu hít một hơi: “Nếu không hợp tác cùng chúng ta, bọn họ sẽ không tìm được bên nào khác.”

“Quy trình 7nm tiêu tốn hàng chục triệu đô la cho một phiên bản, bọn họ cũng e sợ.”

Cao Xuyên: “Vậy thì chúng ta phải làm gì? Chúng ta phải đợi bọn họ sao?”

“Không cần đợi.” Lục Thanh Trạch lãnh đạm lắc đầu nói, “Chúng ta tự mình làm, sẽ không liều mạng với bọn họ.”

Anh nhả ra một hơi thuốc, màn sương trắng nhanh chóng tan biến: “Tôi sẽ tìm người phụ trách mới, nhất định sẽ thực hiện được trước năm mới.”

Bây giờ thời gian chính là tiền bạc, sau khi con chip được tạo ra, nó cần được kiểm tra và soát lỗi, không thể lãng phí thêm..

Cao Xuyên vỗ tay mừng rỡ: “Như vậy là tốt rồi. Cậu yên tâm, cậu tiêu bao nhiêu chúng tôi sẽ kiếm lại đúng số đó”.

Lục Thanh Trạch mím môi, khịt mũi nhẹ.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ.

“Lục tổng, bên ngoài có cô Vưu nói muốn gặp anh, nhưng cô ấy không có hẹn trước.” Trợ lý mở cửa báo cáo.

Lục Thanh Trạch dừng lại: “Bảo cô ấy đến văn phòng của tôi chờ.”

Người trợ lý đáp lại và lùi ra.

Lục Thanh Trạch dập thuốc, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, giương mắt nhìn Cao Xuyên đang nhả khói.

“Mua Coca có nghĩa là gì?”

Cao Xuyên nhất thời không kịp phòng bị, sặc khói, ho kịch liệt dữ dội.

“Ai muốn mua Coca cho cậu?” Anh ta nở một nụ cười bí hiểm.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Lục Thanh Trạch trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Không có ai cả.”

Cao Xuyên đi tới, vỗ vỗ vai anh: “Trước tiên cậu nói cho tôi biết đi, người nói lời này là nam hay nữ?”

Lục Thanh Trạch không thèm trả lời câu hỏi nhàm chán của anh ta mà đi thẳng ra cửa.

Sau lưng, giọng nói của Cao Xuyên nói với theo: “Tôi có lòng tốt nói cho cậu nha, mua Coca chính là “make love”, còn được gọi là –“

*Mua Coca=make love= làʍ t̠ìиɦ

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Lục Thanh Trạch đã đi ra ngoài.

Cao Xuyên cau mày, là ai? Một người lạnh lùng như vậy cũng có người muốn mua Coca với cậu ta?

Vừa rồi có nói ai đang tìm cậu ta ấy nhỉ?

Oh, cô Vưu.

Là vị nào vậy?

Ôi đệch, vị mỹ nữ dưới lầu kia tên là gì??