Cậu lùi về sau vừa vặn dựa vào lòng Hạng Hồng Đạt, Cam Minh Tri theo bản năng ôm lấy cánh tay hắn, vô thố quát lớn: "Mau! Nhanh đuổi hắn ra!"
Chưa từng đối diện với cảnh tượng như vậy nên Cam Minh Tri đương nhiên bị dọa sợ, Hạng Hồng Đạt đã quen nhìn cảnh này nên không chút phản ứng gì.
Mạt thế ập đến, có thể sống sót đã không tồi rồi, luân lý đạo đức gì cũng không quan trọng nữa, du͙© vọиɠ bị phóng đại, đốt lửa gϊếŧ người hằng ngày đều xảy ra, đừng nói là quỳ liếʍ cho dù thấy xác chết trên đường cũng bình thường.
Mà trùng hợp là Hạng Hồng Đạt cũng quen người này, tên này từng là một tên si mê luyện đồng đã đắc tội với người không dễ chọc nên bị tra tấn thành cái dạng này. Chỉ cần nhìn thấy người tiến vào liền như chó chạy đến, mọi người xung quanh thấy vậy cũng không thể trách.
Nhưng mà......
Nhớ đến hành động vừa rồi của người này, đáy lòng Hạng Hồng Đạt không khỏi trào lên lửa giận, dùng nước bao quanh người gã sau đó ném gã ra ngoài. Tuy rằng hắn muốn phanh thây gã hơn nhưng lại sợ Cam Minh Tri không chấp nhận được cảnh tượng huyết tinh khủng bố như vậy nên mới ném gã đi.
Giải quyết xong liền đổi một cột nước khác dịu dàng rửa sạch giày cho Cam Minh Tri .
Xuất sư gặp bất lợi, trong lòng cậu có chút không thoải mái, vừa rồi cậu bị dọa trông vô cùng dọa người. May là người xung quanh đều biết thân phận của cậu nên không dám nhiều lời.
Vừa vặn nghe thấy tiếng ồn ào từ phía trước truyền đến, Cam Minh Tri liền trực tiếp đi qua.
Một đám người đang cãi nhau quanh một quầy hàng, có người nói gì đó lại có một người cãi lại. Đứng giữa có một thanh niên đang ra sức can ngăn: "Trong tình huống nguy hiểm như vậy tất cả mọi người có thể sinh sống trong căn cứ đều do duyên phận, nên hòa khí đối đãi lẫn nhau đừng dùng bạo lực giải quyết vấn đề."
"Nhưng cái này vốn là của tôi!"
"Dựa vào đâu mà nói là của cậu!"
Hai người ầm ĩ tranh cãi một hồi sau đó còn dùng đến dị năng, mắt thấy càng nháo càng lớn, người đứng giữa liền lên tiếng nói cậu ta sẽ đền tiền.
"Một người lấy đồ, một người lấy tiền, mọi người đều được lợi, mỗi người nhường nhau một bước có được không?"
Cừ thật.
Cam Minh Tri đứng một bên nghe vậy liền ngây người, tên này là ai mà còn có thể tự mình bỏ tiền túi hòa giải cho người lạ vậy?
Tò mò nhìn thoáng qua, Cam Minh Tri xoay đầu nhìn qua, thanh niên đứng ở giữa có vóc người cao gầy, diện mạo tuấn mỹ, trên mặt còn toát lên một khí chất...... Thánh mẫu nồng đậm.
Mái tóc màu vàng cùng đôi mắt hoàng kim đều do dị năng ảnh hưởng, đoán chừng là có liên quan đến dị năng chữa khỏi, mà hơi thở thánh mẫu, bạch liên hoa cứ như vậy ập vào mặt cậu.
Cam Minh Tri không cần hỏi cũng có thể đoán được cậu ta là vị thụ chính thánh mẫu bạch liên hoa thích xen vào việc của người khác trong tiểu thuyết
Tuy rằng mạt thế đến đã tiêu diệt hầu hết thánh mẫu nhưng thụ chính là nhân vật chính của truyện có được dị năng chữa khỏi cấp năm nên không ai có khả năng gϊếŧ được y.
Mà ngặt nỗi dáng vẻ thánh mẫu của cậu ta vô cùng chân thực hơn nữa cũng lấy bản thân làm gương, không dùng suy nghĩ của bản thân ép buộc người khác nên vẫn có không ít người muốn lập tổ đội với y.
Thấy thụ chính đang giải quyết vấn đề tranh cãi của hai người kia, Cam Minh Tri liền hùng hùng hổ hổ chạy qua.
Thụ chính ở căn cứ rất được lòng người, nếu ai dám khi dễ cậu ta hay đối nghịch với cậu ta thì những người khác nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ đó sau đó bọn họ nhìn thấy một tên trứng thối tội ác tày trời đi đến.
"Cậu đứng lại!"
Nghe thấy tiếng của Cam Minh Tri , thanh niên theo bản năng quay đầu lại, ôn hòa hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Ngươi có phải là cái tên..... Cái tên...... Cái tên gì đó!"
Bởi vì trí nhớ không tốt lắm nên Cam Minh Tri đã quên mất tên của thụ chính. Nhưng tính tình của thụ chính cũng rất tốt, tự mình giới thiệu: "Tôi là Khúc Ngọc Thư."
"Đúng vậy, Khúc Ngọc Thư. Tôi đã không ưa cậu từ lâu rồi mà hôm nay mới nhìn thấy cậu!"
Nhìn thoáng qua Hạng Hồng Đạt một cái, tuy rằng cậu biết trong tương lai Boss phản diện sẽ si mê thụ chính nhưng vẫn không nhịn được hầm hè xoa tay: "Anh trói cậu ta lại cho tôi. Tôi muốn giáo huấn một trận."
Nghe được lời của cậu, những người xung quanh im lặng hồi lâu, không ít người ái ngại nhìn hai người, ánh mắt nhìn về phía Cam Minh Tri tràn ngập chán ghét.