The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả

Chương 35: Tự Chọn [1]

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi tôi chính thức vào học viện, và nói thật là tôi cũng chẳng thể nào hào hứng với các lớp học ở đây nỗi.

Tôi không chỉ gặp khó khăn khi tập luyện do bị nhìn chằm chằm liên tục, mà trong các khóa học về lý thuyết, tôi thực sự chẳng hiểu được điều gì.

Mặc dù chúng rất thú vị, nhưng vì tất cả các tài liệu thuộc kiến thức nâng cao, tôi thậm chí còn không biết cách giải quyết những câu hỏi dễ nhất.

Môn học thú vị gì khi mà mình học chẳng hiểu mẹ gì?

Tôi thậm chí còn không có kiến thức nền tảng cơ bản nữa.

Giống như kiểu dạy phép tính tích phân cho một đứa trẻ mới học cách thực hiện phép cộng.

Lố bịch vl!

Tôi mới nhận ra rằng, với tốc độ này, tôi thực sự có thể không vượt qua được năm đầu tiên!

Mặc dù Lock chủ yếu tập trung vào việc nuôi dưỡng anh hùng, nhưng để vượt qua năm đầu tiên, bạn vẫn cần phải vượt qua tất cả các khóa học của mình.

Nếu tôi không thể vượt qua khóa học này, việc vượt qua năm đầu tiên là vô cùng mong manh, chứ đừng nói đến cơ hội tốt nghiệp của tôi.

To chuyện rồi!

Đó là bởi vì năm thứ hai sẽ bắt đầu vào arc chính của cốt truyện!

Đó là năm mà các nhân vật chính đã ổn định và thích nghi với cuộc sống học đường, rồi đột nhiên họ phải đối mặt với những kẻ phản diện!

Đó là arc có tác động mạnh nhất arc học viện, và nó giúp nhân vật chính và bạn bè của cậu ấy phát triển cả về sức mạnh và tính cách.

Bỏ lỡ một sự kiện như vậy sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của tôi, vì tôi không chỉ mất quyền sử dụng các cơ sở vật chất cao cấp nhất do học viện cung cấp, mà tôi còn mất luôn cơ hội tích lũy kinh nghiệm chiến đấu chống lại bọn phản diện.

"Được rồi, tiết học đến đây là hết, tôi hy vọng các cô trò sẽ vui vẻ tại hội chợ tự chọn."

Làm gián đoạn suy nghĩ của tôi là giọng nói quyến rũ của Donna.

"Vậy hôm nay là ngày, huh ..."

Hôm nay là ngày hội chợ tự chọn.

Hội chợ tự chọn là một sự kiện toàn học viện, nơi các học sinh năm ba và năm hai cố gắng tuyển thành viên mới cho nhóm của họ.

Khi đã chọn xong, thì bạn không thể thay đổi lựa chọn của mình cho đến đầu năm mới.

Có rất nhiều nhóm cho học sinh lựa chọn.

Có khóa học "Chiến đấu đặc biệt", khóa học "lập trình", khóa học "thám hiểm ngục tối" và nhiều khoá hoạt động khác để tha hồ mà chọn.

Đây cũng là thời điểm mà học sinh năm đầu tiên tiếp xúc với học sinh năm cuối cấp.

Vì năm nhất, năm hai, năm ba ở cách xa nhau nên không có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều.

Hội chợ tự chọn sẽ là cơ hội tuyệt vời để đàn anh giao lưu với đàn em.

Hơn nữa, họ tuyển dụng càng nhiều học sinh năm đầu vào nhóm tự chọn của họ thì học viện sẽ càng cấp nhiều ngân sách hơn cho họ.

Vì vậy, hàng năm, những học sinh năm nhất sẽ bị bao vây bởi đủ loại đàn anh đang tìm cách tuyển thành viên mới.

Hơn nữa, có một điều khác mà ta cần phải cẩn thận khi xem xét tham gia nhóm nào.

Đó là...họ phải đề phòng "chính trị ngầm" trong nhóm tự chọn.

Rất nhiều phe phái khác nhau tồn tại trong đây.

Một ví dụ điển hình là phe ‘Huyết thống thượng đẳng’ mà Gilbert từng tham gia khi gã còn là sinh viên.

Nhiều nhóm tự chọn sẽ bí mật tuyển dụng một số cá nhân nhất định vào phe phái của họ.

Do đó, ta nên cẩn thận khi chọn nhóm, vì sau khi chọn xong có nghĩa là ta sẽ trở thành kẻ thù của các phe đối lập.

May mắn thay cho tôi, tôi ở ẩn khá nhiều.

Vì tôi rất ít khi được chú ý đến, nên tôi gần như chắc chắn rằng mình sẽ không bị kéo vào cuộc chiến chính trị vô nghĩa này.

Tuy nhiên, mặc dù đúng là tôi có thể không gặp phải bất kỳ vấn đề nào trong hội chợ tự chọn, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng khoẻ re như tôi.

Lấy Kevin làm ví dụ.

Bởi vì quá nổi bật, cậu ta không chỉ phải đối mặt với vô số yêu cầu tham gia nhóm tự chọn từ hàng trăm người, mà cậu ta còn phải chống lại những phe phái mong muốn có một người tài năng như cậu ta trong nhóm của họ.

Chưa gì tôi đã thấy cậu ta sống khổ cực trong vài ngày tới rồi.

Mà, không cần tưởng tượng tôi cũng biết.

Hơn nữa, vì tôi đã biết điều gì sẽ xảy ra trong vài ngày tới, nên tôi cũng biết rằng đây là bắt đầu arc đầu tiên trong năm nhất.

Đàn anh vs. đàn em.

Biến cố lớn đầu tiên mà Kevin gặp phải kể từ khi gia nhập học viện Lock.

Một sự kiện mà ngay cả khi tôi không muốn nhưng cũng sẽ bị buộc phải tham gia.

"À...tại sao mình lại..."

Chỉ tưởng tượng phải gặp những nhân vật kiêu ngạo hơn là tôi đã thấy khó chịu rồi.

Ít nhất tôi vẫn còn có Donna bên mình...

Nhìn cô ấy rời đi, tôi không khỏi ngưỡng mộ vẻ đẹp trưởng thành hơn hẳn so với những nữ chính còn trẻ.

"..."

Khi tôi đang bận chiêm ngưỡng cô ấy, cô ấy quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của tôi.

Tôi không thể nhớ nhiều sau đó, vì tôi cảm thấy cơ thể mình đột nhiên trở nên lờ đờ.

Tôi thậm chí không thể nhấc ngón tay lên.

-Bang!

Chỉ sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi mới thoát khỏi trạng thái này.

Đổ mồ hôi lạnh, tôi cố gắng hết sức để lấy lại bình tĩnh nhưng...

"Thằng ngáo ngơ này bị bắt quả tang đang ngắm nhìn giáo sư Longbern kìa."

"hahaha, thanh niên ảo tưởng vãi."

"Tôi biết cô ấy rất xinh đẹp, nhưng làm sao một thằng hạ đẳng như nó mà dám nghĩ mình xứng đáng với cô ấy được?"

Ba người vây quanh khu vực tôi đang ngồi, khiến tôi phải cau mày.

"Gì đây?"

Tại sao họ đột nhiên lại bắt nạt tôi nhỉ?

Thông thường, họ sẽ chỉ nói vài câu mỉa mai rồi bỏ đi, nhưng bây giờ có cảm giác như họ đang bắt nạt tôi dữ dội hơn bao giờ hết. Giống như họ đang cố tình nhắm vào tôi vậy.

Ah...

Đúng rồi nhỉ.

Làm sao mình lại quên được?

Khẽ quay đầu sang bên trái lớp học, tôi có thể thấy Arnold đang ngồi khoanh tay nhìn về phía trước lớp học một cách thờ ơ.

"Gì thế? Bị mèo nuốt lưỡi à?"

Đẩy vai trái của tôi, một người khá cao lêu nghêu có vẻ là cầm đầu lên tiếng hỏi.

"Tại sao mày lại nhìn giáo sư Longbern với ánh mắt kinh tởm thế?"

Tôi biết cách tốt nhất để đối phó với mấy thằng này.

"..."

"Êi, điếc rồi à? Hay bị câm thế?"

Vì ta không được đánh nhau trong trường học, nên tôi có thể kệ cmn luôn.

Nếu bị bắt quả tang đánh nhau trong học viện, tùy thuộc vào mức độ vi phạm nghiêm trọng, ta có khả năng bị đuổi khỏi học viện.

Hơn nữa, vì cấp bậc của tôi rất thấp, nên tôi không nghĩ họ sẽ thèm bận tâm giữ một học sinh chuyên gây rối như tôi ở lại đâu.

"Oy! Tao đang nói chuyện với mày đấy thằng đầu bò!"

"..."

"Thôi bỏ đi, tôi không nghĩ nó phớt lờ cậu, tôi nghĩ nó quá sợ hãi nên cứng miệng rồi."

"Ừ, chứ còn mẹ gì nữa."

"..."

Muốn nghĩ sao cũng được, chỉ cần đừng làm phiền tôi là được!

Lẩm bẩm một mình, tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc.

"Đi đâu đấy?"

"..."

Khoác cặp lên lưng, tôi bước sang một bên và định bước đi, nhưng...

"Lủi nhanh thế, ai nói với mày được phép đi vậy."

Nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng, tôi lạnh lùng nói.

"Tránh ra."

Tôi không biết sao, nhưng sau khi suýt chết trong ngục tối, thái độ của tôi trở nên lạnh lùng hơn một chút.

Hơi bất ngờ trước câu trả lời của tôi, tên cầm đầu cười phá lên: “Há há, mày nghĩ mày là ai mà kêu tao tránh ra?”

Haiz

Thở dài một hơi, tôi cố lách qua nhưng vô ích.

"Tao đã cho phép mày đi chưa mà tính đi đâu?"

Thấy tình hình đang trở nên bất lợi cho mình, tôi đặt cặp xuống bàn và ngồi xuống.

Tôi thực sự ước gì mình được phép đánh nhau, nhưng vì tôi không muốn bị đuổi học, nên tôi chỉ có thể im lặng chịu đựng trò bắt nạt này.

Lấy điện thoại ra, tôi tải một trò chơi và bắt đầu chơi.

Thấy tôi ngồi xuống, ban đầu bộ ba nhếch mép cười, nhưng ngay khi tôi bắt đầu chơi trò chơi của mình, nụ cười của chúng biến mất và sắc mặt trở nên nhăn nhó.

"Cái đù má."

Run rẩy, tên cầm đầu chỉ tay về phía tôi, cố gắng hết sức để kìm nén cơn thịnh nộ của mình.

Ngước nhìn anh, tôi nghiêng đầu hỏi

"Cần gì à?"

"MÀY DÁM COI THƯỜNG TAO À???"

Dường như mất hết lý trí, tên cầm đầu định xông vào đánh tôi, nhưng vừa định đánh tôi thì bị hai người bạn của hắn cản lại.

"Dừng lại Richard! Cậu có thể bị đuổi học đấy!"

"Đừng, bỏ đi Richard!"

Vậy tên nó là Richard...

Mhhh...

Đếu biết là ai hết.

Sau khi bị bạn bè khống chế, Richard đã bình tĩnh nhìn tôi với ánh mắt căm ghét.

"Mày sẽ phải trả giá đấy!"

"Chờ đã."

Véo giữa hai lông mày, tôi lại thở dài mệt mỏi.

"Hãy để tôi nói thẳng ha. Cậu tức tôi vì tôi phớt lờ cậu à?"

Ngạc nhiên trong giây lát, Richard xử lý những gì tôi nói trước khi nhìn xuống tôi với vẻ ghê tởm.

"Thằng hạ đẳng như mày mà đáng để tao tức giận à?"

"Không, rõ ràng là cậu đang tức giận. Ngay cả một thằng ngu ngốc cũng có thể nhận ra điều đó."

"Chết mẹ mày với tao!"

"Đừng, Richard!"

"Ghhu, bỏ đi Richard."

Chết lặng, tôi nhìn chằm chằm vào Richard một lần nữa bị khống chế.

Rạp xiếc trung ương vào tấu hài à?

Mấy tên quần chúng này bị đần à?

"Hừ... Hừ... Mày coi chừng tao đó!"

Liếc nhìn tôi, Richard, người dường như đã hết hơi, đe dọa tôi bằng một câu đe doạ quá sức bình cmn thường.

"Thôi thôi thôi."

"Tao sẽ gϊếŧ mày!"

"Richard thôi!"

"Richard! Làm ơn dừng lại, tôi không thể chịu nữa đâu!"

pffff

"Hahahahahah"

Trước khi tôi nhận, tôi đã cười điên cuồng trước những trò hề này.

Tôi đã cười rất sảng khoái, đến nỗi nước mắt bắt đầu đọng lại nơi khóe mắt.

Tôi chưa từng cười nhiều như vậy kể từ khi đến thế giới này.

Ảo thật sự.

Sau khi đột nhiên bị ném vào cuốn tiểu thuyết của chính mình, mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để không thể hiện nó ra, nhưng tôi đã chịu rất nhiều căng thẳng.

Ngay từ đầu kể từ khi đến đây, tôi đã không ngừng nỗ lực hướng tới mục tiêu của mình.

Từ việc lấy được [Hạt giống giới hạn], [Kiếm Kỹ Keiki], bước vào chợ đen, và suýt mất mạng trước một con quỷ nam tước.

Tôi đã liên tục mạo hiểm mạng sống của mình.

Tiếng cười phá lên đột ngột của tôi không chỉ bắt nguồn từ mấy trò tấu hề của nhóm Richard, mà nó còn là tiếng cười xua đi phần nào lo lắng của tôi.

Mặc dù hành trình vươn tới đỉnh cao của tôi kể từ bây giờ sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng tôi cũng nên tận hưởng từng khoảnh khắc tự do mà mình có được.

Mặc dù thế giới này rất khắc nghiệt, nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với thế giới cũ của tôi, nơi tôi đang âm thầm chờ đợi thần chết đến từng ngày.

Có những lúc ta chỉ cần buông bỏ các lo lắng và một lần thử thư giãn xem.

Nhìn Richard đang bị hai người bạn khống chế, khóe miệng tôi bất giác nhếch lên.

Thấy tôi cười, như có công tắc bật lên, cả ba tên đồng loạt dừng lại.

"Nó đang cười nhạo chúng ta à?"

“Thằng hạ đẳng này đang coi thường chúng ta à?”

"Nó xem tụi mình là mấy thằng hề à?"

"..."

Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như tôi đã làm một cái gì đó mà tôi không nên làm.

Có vẻ như tiếng cười của tôi đã làm tổn thương tự tôn của họ.

Cảm thấy cái nhìn chằm chằm dữ dội của họ, tôi gần như biết rằng họ sẽ tấn công tôi.

Trước đây thì không sao, vì Richard đang bị kiềm chế, nhưng bây giờ cả ba người họ đều muốn đánh tôi, thì chắc khó tránh được đấm nhau.

"Mày thấy buồn cười lắm à?"

"Tụi tao trông giống như một trò đùa với mày à?"

Tiếp cận tôi với ánh mắt căm ghét mãnh liệt, tôi có thể thấy bọn chúng không còn quan tâm đến hậu quả nữa.

Tất cả những gì được phản ánh trong mắt hình viên đạn đó là tôi.

Nhưng ngay khi họ chuẩn bị tấn công tôi, một giọng nói nghiêm khắc đã cắt ngang họ.

"Rồi rồi, mọi chuyện tới đây thôi nhé?"

Dừng ngay trước mặt tôi, bộ ba dừng chuyển động và quay về phía giọng nói ra lệnh cho họ dừng lại.

"Mày là ai mà -- ah, K-kevin"

Quay lại và nhận ra đó là giọng nói của ai, bộ ba đóng băng tại chỗ.

Ở trong một xã hội mà sức mạnh có nghĩa là tất cả, bọn chúng vô cùng sợ hãi và không thể ngừng run rẩy ngay khi nhìn thấy ai đang nói chuyện với mình.

Kevin Voss, học sinh xếp hạng nhất của năm nhất.

"B-Bọn này c-chỉ đang cho c-cậu ta biết điều…"

Giọng run run, Richard nói với Kevin.

"Và chính xác thì cậu ta đã làm gì?"

"Ơ... thì"

Bị choáng ngợp bởi sức hút của Kevin, Richard bắt đầu cà lăm.

Đặt tay lên vai Richard, Kevin vỗ nhẹ vào người cậu ấy vài cái.

"Mọi chuyện đến đây thôi nhé?"

Liên tục gật đầu, Richard và nhóm của cậu ta lập tức sủi gấp.

Chứng kiến cảnh này diễn ra trước mắt, tôi không khỏi hơi ngưỡng mộ Kevin, người chỉ với vài câu nói đã khiến bộ ba bỏ chạy.

Đúng là hào quang nhân vật chính có khác.

Chỉ nói vài ba câu là giải quyết được đám vô danh tiểu tốt.

Mà thôi, đối mặt với mấy thằng vô danh tiểu tốt vẫn tốt hơn nhiều so với việc đối phó với những tên cấp cao.

Vì vậy, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để ẩn mình hết mức có thể.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu."

Đứng dậy, tôi khoác túi lên lưng và bày tỏ lòng biết ơn của mình với Kevin, và cậu ta chỉ gật đầu một cái.

Cuối cùng cũng rảnh rỗi, tôi nhanh chóng rời khỏi lớp học và hướng về ký túc xá của mình.

#Darkie