The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả

Chương 27: Ngục Tối [3]

Dùng kiếm để lật xác con quái vật mà tôi vừa gϊếŧ lên, tôi đoán rằng nó là một dạng biến thể của con giun cát.

Tất cả mọi thứ từ trên xuống giống như một con sâu, tuy nhiên, miệng của nó khi mở ra giống như một bông hoa bốn cánh. Nhưng khác với hoa ở chỗ, nó kinh vãi.

Nếu quan sát kỹ, khi con quái vật giun này mở miệng, những chiếc răng nhọn giống như cưa máy nhô ra khỏi mép miệng của nó sẽ đập vào mắt bạn.

Bên ngoài của nó cứng như titan vậy.

- Tshh!

Dùng ngón tay để chạm vào một ít chất nhờn, tôi cảm thấy một cảm giác đau nhói trên ngón tay khiến lông mày của tôi bất giác cau lại.

"Chất nhầy này có thể là lý do tại sao chúng có thể đi lại trong cát như một con cá bơi trong đại dương nhỉ?"

Xem xét kỹ chất nhầy, tôi quan sát khu vực quanh đây, và tôi có thể hiểu ngay làm cách nào mà con giun có thể di chuyển tự do trên cát.

Chất nhầy mà sinh vật này tiết ra có đặc tính axit, nó từ từ ăn mòn lớp cát xung quanh nó, cho phép nó di chuyển tự do trong cát.

‘Thú vị thật..."

Lấy cát lau sạch chất nhầy trên ngón tay, tôi đặt xác chết vào vòng không gian.

Lấy điện thoại ra, tôi mở cuốn bách khoa toàn thư về quái vật và nhanh chóng cuộn xuống.

Sau khi cuộn một chút, cuối cùng tôi cũng tìm thấy một con quái vật phù hợp với mô tả về con quái vật mà tôi đã gϊếŧ.

==========================

Tên: Mầm cát

Xếp hạng: cấp F - D

Mô tả: Quái vật này thường được tìm thấy ở các vùng sa mạc và có kích thước bằng cánh tay người lớn. Nếu mất cảnh giác, với hàm răng sắc như dao cạo kia, những con quái mầm cát có thể dễ dàng xé toạt tứ chi con mồi, khiến chúng bất động. Có lớp da cực kỳ bền, dẻo dai như titan, và tiết ra một loại axit mạnh ở độ ph bằng 1.

Điểm yếu: Miệng, khu vực duy nhất không được bảo vệ bởi lớp vỏ cứng rắn.

Vị trí: [Hoàng hôn vĩnh cữu], [Cồn cát buồn bã], [Cơn thịnh nộ của Chúa tể], ...

==========================

"ph 1 á?"

Nhướng mày, tôi nhìn ngón tay của mình.

May mắn thay, ngoài việc hơi đỏ ra, thì không có gì bất thường nào.

"Có vẻ như việc tiêu thụ [Hạt giống giới hạn] đã giúp cơ thể mình trở nên mạnh mẽ hơn ... coi như axit ph 1 không còn tác dụng gì nữa ..."

Cất điện thoại lại vào túi, tôi tiếp tục dấn sâu hơn trong ngục tối với hy vọng tìm ra trùm của khu vực này.

-Screeech!

-Phfttttt

Không thèm nhìn thứ gì đã tấn công mình, tôi đâm thanh kiếm của mình sang bên phải và một khi tôi cảm thấy thanh kiếm của mình trở nên nặng hơn, tôi gõ vào vòng tay của mình.

"38 ..."

Cho đến nay, con quái vật thống trị khu vực sa mạc này là những con quái mầm cát, và vì tôi đã chiến đấu với khoảng chục con, nên ít nhiều tôi có thể đoán được chuyển động của chúng.

Đầu tiên, nếu để ý kỹ, ngay trước khi chúng tấn công, bạn có thể cảm thấy bên dưới chân mình có rung nhẹ. Với sự rung động nhẹ này, tôi gần như có thể xác định được khi nào chúng sẽ tấn công.

Hơn nữa, theo những gì tôi quan sát, chúng không bao giờ tấn công phía trước, có nghĩa là chúng sẽ chỉ tấn công bên phải, bên trái hoặc phía sau của tôi.

Biết được điều này, bất cứ khi nào tôi cảm thấy rung động nhẹ từ bên dưới cát, tôi có thể giảm phạm vi tập trung và phản ứng nhanh hơn.

Thứ hai và quan trọng nhất, vì một lý do kỳ quặc nào đó, bất cứ khi nào chúng tấn công, chúng luôn hét lên.

Do đó, việc phán đoán chính xác vị trí nơi chúng sẽ tấn công rất dễ dàng.

Tuy nhiên, dù chúng thậm chí có hét lên trước khi tấn công, nhưng do có tốc độ khủng khϊếp nên không phải ai cũng có thể phản ứng kịp, và họ dễ trở thành nạn nhân của chúng.

Nhưng một khi bạn biết lối đánh của chúng, thì vẫn dễ đối phó với chúng.

"Hử, gì thế?"

Nheo mắt, cách vị trí của tôi vài km, tôi có thể thấy một vài bóng người trông giống như con người.

Họ dường như đang gặp chuyện gì đó, vì tất cả đều không di chuyển.

"Xoá xổ tổ đội hửm?"

Việc cả một tổ đội bị xoá xổ bên trong ngục tối không phải là chuyện hiếm, vì rất nhiều thứ có thể xảy ra.

"Mình có nên giúp không nhỉ..."

Thành thật mà nói, tôi không có bất kỳ nghĩa vụ gì phải giúp đỡ họ, vì mọi người đều đang ở riêng trong ngục tối ... nhưng nhìn sơ qua thì nhóm đó có ít nhất 5 người, vậy điều gì có thể khiến họ rơi vào tình huống này?

Hãy bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng đã...

Có thể nào họ đang cố khơi dậy lòng thương hại của người qua đường, và sau đó bất ngờ tấn công họ khi họ mất cảnh giác để đánh cắp chiến lợi phẩm không nhỉ?

Hmm ... Có lẽ là không.

Trước hết, xét về vị trí của chúng tôi, cơ hội tìm thấy bất kỳ ai ở gần họ là cực kỳ thấp, nên loại kế hoạch này sẽ không có tác dụng ở đây.

Ngay cả khi có như vậy, tôi cũng không nghĩ rằng họ có thể đánh bại tôi ...

Bốp!

Tự tát mạnh vào má mình, tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào dòng người phía xa.

Tôi lại kiêu ngạo nữa.

Có tổng cộng năm người, hơn nữa, vì họ đang ở trong ngục tối hạng F, nên họ rất có thể là Anh hùng hoặc phản diện cấp F.

Mặc dù tôi tự tin vào sức mạnh của mình, nhưng tôi không nên ngạo mạn đến mức có thể đánh bại năm hạng F mà vẫn lành lặn.

Càng quan sát, tôi càng chắc chắn rằng họ không cố cướp người khác, vì họ thực sự trông giống như đang gặp nạn thật sự.

Bây giờ câu hỏi thực sự là liệu tôi có nên giúp họ hay không...

Nếu tôi giúp họ thì điều đó có nghĩa là một số nguồn thực phẩm của tôi sẽ bị cắt ngắn vì tôi sẽ phải chia sẻ với họ, nhưng có điều luôn khiến tôi thắc mắc nãy giờ...

Tại sao họ vẫn chưa kêu cứu trợ?

Mặc dù nhìn từ xa có vẻ như tất cả đều đã chết, nhưng nếu nhìn kỹ, tất cả đều đang thở.

Hơn nữa, một số người trong số họ thậm chí còn di chuyển chút ít.

Tôi chắc chắn rằng họ sẽ không gặp vấn đề gì khi gửi tín hiệu cứu hộ và chờ giúp đỡ.

Nhưng tại sao họ lại không làm vậy?

Tình huống này rất kỳ quặc.

Một phần trong tôi chỉ muốn bỏ đi và phớt lờ họ, nhưng bản năng mách bảo rằng nếu tôi rời đi ngay bây giờ, tôi có thể sẽ hối hận về sau ...

"A ... thôi kệ mẹ vậy!"

Khẽ thở dài, tôi nhảy xuống cồn cát mà tôi đang ở và trượt về phía đó.

"Kệ bà thôi, ngay cả khi nó là một cái bẫy, tuổi gì ăn được ông."

Mặc dù tôi có hơi nghi ngờ, nhưng thôi đến tìm hiểu thử xem ...

Hơn cả việc muốn giúp đỡ họ, tôi muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.

Đơn giản là vì không đời nào mà một nhóm năm người cấp F có thể lâm vào tình trạng thảm hại này trong một ngục tối cấp F.

Ngay cả con quái vật trùm cũng sẽ gặp khó khăn khi đấu cới năm cấp F.

Khi tôi tiến lại gần vị trí của họ, có dấu hiệu rõ ràng cho thấy một trận chiến đã xảy ra. Thông thường, cát trên sa mạc có hình dạng ít sóng, tuy nhiên, ở đây cát ở đây lún tùm lum hết.

Đánh giá tình trạng của xung quanh, một cuộc chiến lớn đã xảy ra. Tuy nhiên, kỳ lạ thay, không có xác quái vật nào xung quanh khu vực này cả.

Thông thường khi chiến đấu với một con quái vật, bạn sẽ thấy máu ở khắp mọi nơi hoặc một dấu hiệu nào đó cho thấy một cuộc trận chiến với quái vật đã diễn ra.

Nhưng khi quan sát kỹ, ngoài một ít máu đỏ, có lẽ đến từ các thành viên trong nhóm ra, thì không có bất cứ thứ gì cho thấy họ đang chiến đấu chống lại một con quái vật.

Tôi càng nghĩ, thì càng nhận ra tình hình càng tệ hơn...

Thật ra, nghĩ lại thì, tại sao họ vẫn còn sống?

Thông thường, khi chiến đấu với một con quái vật, chỉ có hai kết thúc.

Hoặc bạn chết, hoặc chúng chết.

Không có cách khác.

Nhưng ở đây, dù cả nhóm bị thương nặng, nhưng họ vẫn còn sống.

Điều này có nghĩa là họ không chiến đấu với quái vật, mà là một nhóm người khác ư?

Nhưng ngay cả vậy, tại sao lại để họ sống?

Có điều gì đó rất kỳ lạ đang xảy ra ở đây, và nếu tôi không cẩn trọng, tôi có thể bị liên lụy...

Đến trước nhóm, tôi nhận thấy tất cả họ đều nhìn chằm chằm về hướng tôi với đôi mắt vô hồn, nhưng mặc dù họ dường như có thể cảm nhận được tôi, họ dường như không thể nói cũng như không xử lý được những gì đang xảy ra.

Không, không phải họ không thể suy nghĩ, mà là giống như họ đã mất quá nhiều nước để có thể suy nghĩ. Điều này càng làm tăng thêm vô số câu hỏi chồng chất trong đầu tôi.

Họ đã bị như thế này bao lâu rồi?

Mất nước đến mức không nói được lời nào, đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ khi họ tấn công rồi?

Càng xem xét tình huống này, trong đầu tôi càng có nhiều câu hỏi.

Đến trước nhóm đó, tôi nhanh chóng đi đến chỗ cá nhân gần tôi nhất.

Mặc một bộ giáp khổng lồ giống như một con tê giác, tôi cố gắng lật cơ thể anh ta lại.

Nắm chặt những tấm kim loại khổng lồ trên cẳng tay anh ta, tôi căng cứng người và cố gắng lật người anh ta lại. Cảm thấy sức nặng to lớn của bộ giáp, tôi thầm nguyền rủa việc mình đã chọn giúp anh ta trước. Nặng kinh khủng khϊếp!

Tôi đoán sơ sơ bộ giáp ít nhất cũng phải nặng một trăm kg.

-Gầm!

Cuối cùng, sau khi vật lộn một chút, tôi đã lật được cơ thể của anh ấy lên trên.

Quỳ một chân xuống, tôi nhanh chóng nhấc mũ bảo hiểm lên khỏi mặt để nhìn rõ hơn.

"Môi khô, đôi mắt vô hồn, và đôi mắt giãn ra ... tình hình còn thảm khốc hơn nhiều so với những gì mình nghĩ ban đầu."

Kiểm tra các điều kiện của anh ta, mọi thứ đều chỉ ra rằng anh ta đang rất mất nước.

Da của anh ấy không chỉ cực kỳ khô mà cơ bắp của anh ấy liên tục co giật, cho thấy tình hình rất nghiêm trọng.

Thấy mình không còn nhiều thời gian, tôi nhanh chóng gõ vào chiếc vòng tay của mình hai lần và một chai nước hiện ra trước mặt.

Đặt chai nước vào miệng anh, tôi chậm rãi nhìn anh cố gắng mở miệng.

Mặc dù có vẻ như anh ấy biết rằng có một chai nước được đặt trước mặt mình, nhưng vì anh ấy quá mất nước, não của anh ta đã bắt đầu ngừng hoạt động.

Thấy vậy, tôi nghiêng chai nước và để nước rơi vào miệng anh ta.

"Ực.. ực ... ực ..."

Ban đầu, khi nước rơi vào miệng, anh ta uống từng ngụm chậm rãi, nhưng theo thời gian, những ngụm nước nhẹ từ từ biến thành những ngụm lớn, và dần dần nhưng chắc chắn, đôi mắt đã đυ.c ngầu của anh ta trở lại trạng thái bình thường khi anh ta điên cuồng uống nước.

Nhìn anh ta tham lam uống nước, tôi nở một nụ cười gượng gạo và quay sang những người khác.

Nhìn họ có vẻ đang ở trong tình trạng tương tự như anh chàng mà tôi vừa giúp đỡ.

Vì tôi chỉ có một chai nước nên tôi chỉ có thể đợi anh ấy uống xong rồi mới giúp những người khác.

May mắn thay, vì bình nước có thể chứa đến 50 lít nước nên tôi không phải lo lắng về việc hết nước.

"Kh..th-a-nnngg"

"Suỵt .. ăn món này đi trong khi tôi đi giúp những người khác."

Lấy lại chút sức lực, anh chàng mà tôi vừa giúp cố gắng nói nhưng tôi đã ngay lập tức cho anh ta ăn một miếng.

Mặc dù tôi muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh ấy vẫn ở trong tình trạng rất tệ.

Hiện giờ ưu tiên chính là giúp đỡ những người khác, tôi có thể dành thời gian để nói chuyện với anh ấy sau khi những người khác đều ổn.

Lấy chai nước từ anh ta, tôi đi đến người tiếp theo và một cảnh tượng tương tự lặp lại trước mắt tôi.

#Darkie