-Blaaargh!
Ngay sau khi tôi định thần lại, tôi cảm thấy bụng mình như sôi lên và trước khi biết kịp nhận ra, tôi đã đập đầu xuống đất nôn hết ra.
May mắn thay, tôi đã không nôn vào mặt nạ của mình khi vì hơi nghiêng nó lên trên để nôn ra.
"Lần đầu tiên hả?"
Nhìn tôi, người đàn ông trung niên lắc đầu thích thú.
Tôi đã mất tổng cộng năm phút trước khi cuối cùng có thể ngăn cơ thể mình nôn liên hồi.
Mệt kinh khủng.
Sau khi nôn quá nhiều, tôi gần như không thể đứng dậy nỗi.
"Ngồi xuống một chút đi."
Tựa lưng vào một tảng đá gần đó, người đàn ông trung niên cầm điếu thuốc mới giữa hai ngón tay và thở ra khói phì phèo.
Chỉ sau khi tôi nghe thấy giọng nói của anh ta, tôi mới có thể nhìn rõ xung quanh mình.
Trước mắt tôi là một cánh đồng đồng bằng rộng lớn đầy cây sồi, và có thể nhìn thấy những ngọn núi cao chót vót xuyên qua những đám mây.
Không khí vô cùng trong lành và nó khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian khi tôi ở dãy núi Clayton.
Nhìn xung quanh, tôi có thể thấy một cánh cổng lớn phía sau. Có năm người mặc đồ trắng tuần tra quanh nó.
Tôi tự hỏi làm thế nào họ có thể che giấu một thứ to lớn như vậy...
"Chắc cậu đang thắc mắc làm cách nào chúng ta có thể che cổng khỏi tầm mắt của chính phủ nhỉ?"
Ngạc nhiên, tôi nhìn người đàn ông trung niên.
Làm sao ông ta đọc được suy nghĩ của tôi?
Lơ đãng nhìn bầu trời nơi những đám mây đang dần tối sầm lại, có dấu hiệu sắp mưa, người đàn ông trung niên lên tiếng.
"Có một kết giới bao phủ tất cả mọi thứ trong bán kính 5km."
"Kết giới ngăn không cho bất kỳ mana nào từ ngục tối bị rò rỉ ra, và nó cũng chặn sóng điện từ, ngăn bất kỳ thiết bị dò tìm hoặc liên lạc vô tuyến nào tìm thấy nơi này."
Nghe ông ta nói, tôi im lặng gật đầu.
Rất thông minh.
Nếu chính phủ phát hiện ra ngục tối này, họ sẽ nhanh chóng chiếm lấy nó.
Cho dù thị trường chợ đen mạnh đến đâu, họ cũng không thể chống lại cả chính phủ và Hiệp hội liên minh được.
Vì ngục tối, quái vật và ma quỷ thuộc quyền quản lý của liên minh, nếu một cánh cổng vô chủ được phát hiện, liên minh sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để chiếm đoạt nó. Và vì thị trường chợ đen không mạnh như liên minh, họ chỉ có thể chọn cách ẩn giấu những ngục tối mà họ tìm thấy.
Nhưng tôi cũng khá tò mò một điều.
Sao hiệp hội liên minh không gửi gián điệp vào để tìm vị trí của ngục tối của họ nhỉ?
"ku ku, biểu cảm của cậu thật dễ đọc đấy nhóc."
"Đám điệp viên không thể tìm ra vị trí của các ngục tối đâu."
"Ngay từ đầu, lý do chúng ta sử dụng cổng dịch chuyển là để chúng không thể tìm thấy vị trí của các hầm ngục. Hơn nữa, cộng với kết giới ngăn cản mọi liên lạc tới thế giới bên ngoài, bọn họ gần như không bao giờ có thể tìm thấy nơi này. "
Cũng có lý, nhưng một mình kết giới không đủ để ngăn cả hiệp hội liên minh.
Mà khoan đã, bộ biểu cảm của tôi dễ đọc lắm à? Mỗi đại sư thầy Keiki đọc được suy nghĩ của tôi thì không nói làm gì ... nhưng bây giờ có thêm một người khác, người mà tôi chỉ mới vừa gặp, lại có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của tôi ― bộ khuôn mặt của tôi có dễ đọc đến vậy à?
Hơn nữa, tôi hiện đang đeo một chiếc mặt nạ mà. Ngoài đôi mắt của tôi, mọi thứ khác đều bị che lấp cả mà. Điều đó có nghĩa là ông ta có thể đọc biểu cảm của tôi chỉ dựa vào đôi mắt của tôi thôi ư?
Chắc cần phải tập làm mặt poker rồi...
Nhìn xung quanh, tôi suy nghĩ một chút trước khi nói thành tiếng.
"Nếu là tôi, tôi sẽ xem xét địa chất xung quanh và thu hẹp phạm vi xuống đấy."
Với công nghệ của thế giới này, sẽ không quá khó để thu hẹp phạm vi dựa trên thiết lập môi trường.
"Chà chà, cậu cũng biết dùng đầu của mình đầy nhỉ?"
Cười với lời nói của tôi, người đàn ông trung niên đứng dậy.
"Đúng là vậy thật. Nhưng, vì bọn này rất mạnh, nên cả hiệp hội và chính phủ sẽ không muốn tốn quá nhức nhân lực đến vậy chỉ để tìm kiếm các ngục tối thuộc địa phận của chúng ta đâu."
Đột nhiên mắt người đàn ông trung niên nheo lại, lạnh lùng nói ra những lời tiếp theo.
"Đó là trừ khi bọn họ muốn chiến tranh toàn cục.”
Đứng dậy, tôi đi theo người đàn ông trung niên.
"Nhân tiện, thưa ngài, tôi nên gọi cho ngài như thế nào đây?"
Khi chúng tôi đang đi bộ, tôi lên tiếng hỏi tên ông ta.
Mặc dù ông ta có thể trông hơi thô thiển chút xíu, nhưng khi ông ấy thốt ra những lời vừa rồi, sống lưng tôi lạnh hết cả đi.
"Ta á?"
Ngậm điếu thuốc trong miệng, người đàn ông trung niên nhếch mép.
"Cứ gọi ta là Thomas."
"Được rồi, thưa ngài Thomas."
"Làm ơn, đừng có dùng kính ngữ. Nghe sến lắm."
"À ờ, ok."
Sau khi đi bên cạnh Thomas, và trò chuyện với ông ta một chút, tôi đột nhiên cảm thấy một nguồn năng lượng to lớn từ phía xa truyền đến.
"Cậu có cảm nhận được không?"
"Có."
"Đó là mana tích lũy của tất cả những con quái vật bên trong ngục tối đấy."
Nhìn chằm chằm vào nguồn mana đang phát ra từ đâu, tôi không thể không cảm thấy hơi lo lắng.
Nhìn tôi, Thomas cười toe toét. "Lo à?"
"Sẽ là nói dối nếu tôi nói không..."
"Đừng quá lo lắng, mặc dù đối với một người lần đầu như cậu thì quả thật là đáng sợ đấy, nhưng rồi sẽ quen dần thôi."
Dừng lại một chút, ông ta nhìn vào cánh cổng đang trở nên rõ ràng hơn theo từng phút, và nhẹ nhàng nói.
"Hơn nữa, đến lúc mà cậu nhìn thấy một cánh cổng xếp hạng S đi."
"Một cánh cổng xếp hạng S hả ..."
Nếu năng lượng phát ra từ cánh cổng cấp F mà đã nhiều đến vậy, tôi tự hỏi liệu năng lượng tỏa ra từ cánh cổng cấp S sẽ khủng khϊếp ra sao...
Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy rùng mình.
" Yo Timothy 8, Timothy 9 "
Chào hai người đeo mặt nạ và áo giáp trắng, Thomas đưa cho họ một tấm thiệp.
"..."
"..."
Không để ý đến Thomas, hai người bảo vệ lấy thẻ và quét nó.
Sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn, cả hai người bảo vệ bước sang một bên và nhường chỗ cho ông ấy và tôi.
Tiến thêm một bước, tôi có thể cảm nhận được nguồn năng lượng to lớn bùng phát từ cánh cổng.
"Tôi đoán đây là nơi chúng ta đường ai nấy đi rồi nhóc."
Thoáng chốc giật mình vì giọng nói của Thomas vì quá mải mê nhìn vào cánh cổng to lớn trước mặt, tôi thấy Thomas đang đứng bên cạnh những người lính canh.
"Cảm ơn vì tất cả mọi thứ, Thomas."
"Haha, đừng lo lắng về điều đó. Chỉ làm công việc của ta thôi. Bảo trọng đấy nhóc."
Gật đầu, tôi quay lại và đối mặt với ngục tối.
"Hừ..."
Hít một hơi thật sâu, tôi bước đầu tiên vào ngục tối.
...
Ngay khi tôi cảm thấy đôi mắt của mình rõ ràng trở lại, tôi cảm thấy một luồng khí nóng bao trùm lấy cơ thể mình.
Môi trường khô khan cằn cỗi ngay lập tức khiến môi tôi căng lên, khiến tôi phải liếʍ môi liên tục để giữ ẩm.
Mặt đất bên dưới tôi đầy vết nứt nẻ, và xung quanh đầy các dấu hiệu giao tranh ở khắp mọi nơi. Rõ ràng đã có rất nhiều trận chiến diễn ra chỗ này.
Ở cuối tầm mắt, tôi có thể thấy những cồn cát đỏ và đen kéo dài vô tận.
"Đúng như mô tả, nơi này thực sự không có nguồn nước cũng như thức ăn gì cả."
Một nơi hoang vu cằn cỗi.
Thảm thực vật xung quanh đều khô héo, và không có dấu hiệu của động vật hoặc sinh vật sống nào ở đây cả.
Ngoài những con quái vật, những con không cần ăn uống, thứ sinh vật sống duy nhất ở đây là những con côn trùng nhỏ ẩn mình bên dưới mặt đất nứt nẻ.
Nhìn chằm chằm vào bầu trời màu đỏ nhạt bao phủ khu vực xung quanh, càng nhấn mạnh cảm giác rùng rợn mạnh mẽ trong thế giới hoang vu này.
Dành một chút thời gian để tôi có thể thích nghi với môi trường khắc nghiệt này, tôi ngồi xuống và nhanh chóng kiểm tra thiết bị của mình.
Cẩn thận đặt tay lên thanh kiếm mới mua, tôi kiếm lại những thứ tôi đã mang theo.
"Để xem nào ... thanh kiếm, thức ăn ở bên trong chiếc vòng tay mới mua và sẽ đủ dùng trong một tuần."
"Cũng không phải lo về vấn đề thuốc men vì một số [phục hồi thể lực] rẻ tiền được cất giữ cẩn thận trong vòng tay này."
"Còn gì nữa không nhỉ.... hmm, chắc hết rồi."
Thấy mình không thiếu thứ gì, tôi đứng dậy và quyết định dấn thân sâu hơn vào ngục tối.
"Được rồi đi thôi!"
...
-Keuka!
Dừng lại trước một cái cây chết, tôi dừng lại và nhìn chằm chằm vào đối thủ của mình.
Cũng giống như bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào mà có ngục tối, đối thủ đầu tiên của tôi là một con goblin.
Vâng, một goblin.
Bạn cần tôi miêu tả nó à?
Ý tôi là, nó là một con goblin chứ còn miêu tả mẹ gì nữa?
-Khuek!
... và nó trông như một con goblin chứ gì nữa!
Chạm vào tay cầm của thanh kiếm mới mua của tôi, một vệt trắng loé lên trước mặt con yêu tinh.
-Click!
-Khuuuuaak!
Trước khi con yêu tinh có thể có đủ thời gian để phản ứng, một chấm đỏ xuất hiện trên trán của nó, rồi nó gục trên mặt đất một cách vô hồn.
Quá bén.
Tôi vừa nghĩ vừa chiêm ngưỡng thanh kiếm mới của mình.
Cảm giác như cắt một khối bơ vậy. Rất êm ái và ít lực cản.
Puu!
Đến trước con yêu tinh, tôi nhanh chóng nhổ nước bọt vào cơ thể nó.
Ngay sau khi nhổ vào cơ thể nó, tôi đá người nó sang một bên, đồng thời chửi nó.
"TᏂασ cả lũ chúng bây."
Tóm lại, tôi hành hạ thi thể của con yêu tinh đã chết.
Nhưng không phải là do tôi rãnh đâu nha.
Tôi không có ác cảm với tụi yêu tinh hay gì đâu, chỉ là tôi phải kích hoạt sự kiện ẩn thôi.
Và…
-Khuek!
-Khuek!
-Khuek!
Biết ngay.
Một đám khoảng 20 yêu tinh trở lên đang điên cuồng chạy về phía tôi với đôi mắt đỏ ngầu đầy hận thù.
Mặc dù ngục tối đã xuất hiện ở xã hội loài người hơn 10 năm, nhưng không có nhiều người biết rõ về những con quái vật cư trú trong đó.
Ví dụ, trong số tất cả những quái vật mà nhân loại biết đến, số lượng quái vật mà chúng ta biết chi tiết chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vì quái vật không quen với bầu khí quyển của trái đất, nên việc mang các mẫu quái vật sống về lại trái đất là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn và gian khổ, nói thẳng ra là không đáng công sức bỏ ra.
Do việc tiếp cận với các mẫu quái vật sống rất khó khăn, các nhà nghiên cứu đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc nghiên cứu thêm về quái vật trong hầm ngục.
Nghiên cứu cực kỳ quan trọng trong việc giúp nhân loại hiểu rõ hơn về những con quái vật cư trú trong thế giới quỷ.
Các nhà nghiên cứu đã dự đoán rằng một ngày nào đó có thể có khả năng thế giới quỷ bất ngờ tấn công trái đất.
Nếu chúng ta không hiểu rõ nhiều về thế giới quỷ, thì sẽ quá muộn khi chúng xâm nhập đến trái đất.
Giáo sư Theodore Rombhouse, người đã tra hỏi tôi lần trước, là một nhân vật tầm cỡ trong lĩnh vực nghiên cứu quái vật và ác quỷ.
Ông không chỉ là người thích phân tích hành vi và điểm yếu của quái thú, mà còn thích phân tích và mổ xẻ những con quái vật ra để có thể tìm hiểu thêm về cấu tạo của chúng.
Quái vật là những sinh vật rất kỳ lạ.
Chúng không chỉ cư xử phi lý trí, mà trong một số điều kiện nhất định, chúng có thể sẽ tạo một hiệu ứng bất ngờ.
Chẳng hạn như đám yêu tinh đây.
Vì hành động khạc nhổ và hành hạ thi thể yêu tinh của tôi, tôi đã kích động đám yêu tinh gần đó.
Thực ra, đây là một trò đùa nho nhỏ mà tôi viết ra trong tiểu thuyết, nhưng đôi lúc, những hành động ngẫu nhiên nhất có thể tạo một hiện tượng mới mà bạn không ngờ đến.
Trong trường hợp của đám goblin, vì chúng thường là những con quái vật đầu tiên mà nhân vật chính phải đối mặt khi vào ngục tối, tôi quyết định thêm tính năng nhỏ này để buff chúng xiu xíu.
Mà, vì tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì nên tôi viết đại cái tính năng này thôi.
Bởi vì dù gì thì yêu tinh về cơ bản là những con quái vật vô dụng nhất còn gì nữa.
Đối với những người muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đám yêu tinh này chẳng khác gì hình nộm huấn luyện, còn đối với các tên phản diện và ác quỷ, chúng chẳng khác gì súc vật.
Chúng thực sự đúng là loài bị lạm dụng nhiều nhất trong tất cả các tiểu thuyết.
Trong cốt truyện chính, Kevin cùng với một nhóm khác sẽ vào ngục tối của học viện.
Ban đầu, nhóm kia muốn gây khó dễ cho nhóm của Kevin, nhưng vì cậu ta quá mạnh nên họ chỉ biết âm thầm chịu đựng.
Sau đó, họ xả bực tức lên con yêu tinh ở gần đó, và kích hoạt tính năng ẩn của chúng, khiến tất cả yêu tinh trong bán kính 100 mét liền trở nên điên cuồng và tấn công bất cứ thứ gì trước mặt chúng.
Vì yêu tinh rất yếu và dễ chết khi đi vào bầu khí quyển của trái đất, nên rất khó để có được thông tin chính xác về chúng.
Và nếu họ thậm chí có thể bắt một con sống về, thì tính năng độc đáo này cũng sẽ không bao giờ được phát hiện, vì ai lại hành hạ một con yêu tinh vì mục đích nghiên cứu cơ chứ?
Hơn nữa, ngay cả khi có nhà khoa học loạn trí nào quyết định làm vậy đi nữa, nhưng nếu không có yêu tinh nào khác xung quanh thì tính năng đặc biệt cũng vô cmn dụng.
...ngay bây giờ, tôi thật sự mừng khi đã thêm một tính năng độc đáo đến vậy.
-Khuek!
-Khuek!
-Khuek!
Với phương pháp này, tôi không những không cần phải tốn công đi tìm những con yêu tinh rải khắp đây, mà còn có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và huấn luyện hiệu quả hơn nhiều.
Chạm vào cán kiếm của mình, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến lâu dài và đầy thử thách của mình.
#Darkie