The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả

Chương 17: Thực Tế Ảo [5]

[Đồng đội Park Jinho đã tử nạn - Điểm đồng đội: 4]

"Rác rưởi."

"khhhkk ... làm ơn…"

-Toát!

Vuốt thông báo đi, Arnold nắm chặt tay và tiếng bẻ xương lan ra xung quanh.

- Bịch!

"Rác rưởi vô dụng."

Vứt bỏ cơ thể không còn sức sống đã sớm biến thành những hạt ánh sáng, tâm trạng của Arnold không thể u ám hơn được nữa.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Ngồi thoải mái trên một tảng đá lớn, một thanh niên tóc đen nhạt với đôi mắt màu vàng nói với Arnold với một nụ cười thích thú.

"Không phải việc của cậu!"

Bực tức với sự hiện diện của thanh niên, Arnold càu nhàu và bỏ đi.

"Này, đừng có ác ý như vậy! Chỉ vì chúng ta đang ở trên đỉnh núi và Jin không có ở đây không có nghĩa là cậu có thể phớt lờ tôi như vậy!"

Nhảy ra khỏi tảng đá, thanh niên tóc đen vui vẻ theo sau Arnold, khiến cậu ta càng thêm khó chịu.

Nếu Ren ở đây, cậu ta sẽ ngay lập tức có thể nhận ra danh tính của người đàn ông theo sau Arnold. Chỉ có một người đàn ông trong toàn học viện có đôi mắt màu vàng.

Hạng 18 Troy Derekz

Một học sinh gần như tâm thần sẽ trở thành một nhân vật phản diện khét tiếng vào giữa cốt truyện.

Cậu ta và Arnold là một trong ba đàn em đi theo Jin, nhưng không giống như Arnold tự nguyện chọn làm tay sai cho Jin, cậu ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành một tay sai cả.

Trên thực tế, cha cậu ta là cấp dưới của cha Jin. Biết rằng con trai mình xấp xỉ tuổi con trai của ông chủ, cha của Troy - William Derekz, đã buộc Troy phải kết thân với Jin mặc dù ông hoàn toàn coi thường người cha Jin này.

Sinh ra đã ngậm thìa vàng mà không cần phải lạy lục ai đó chỉ vì sức ảnh hưởng của cha họ, hay có một gia đình hạnh phúc không đến bờ vực tan vỡ vì người cha bạo hành chỉ nghĩ đến công việc. Jin đã hết tất cả mọi thứ trên đời.

Cậu ta ấy có hết những gì mà Troy không có. Tiền bạc, sức ảnh hưởng, quyền lực và hơn hết là một gia đình tràn đầy yêu thương.

Qua sự ghen tị và thù hận đối với Jin, Troy đã được Giáo sư Thibaut tiếp cận và bị cám dỗ để lập giao ước với một con quỷ.

Các quỷ tộc được chia thành 7 quỷ tộc, mỗi quỷ tộc đều là hiện thân của thất hình đại tội.

Nghe như bộ anime nào nào đấy cùng tên, nhưng đối với Ren, lúc đó cậu ta đang phải vắt óc nghĩ ra nhiều các tên gọi khác nhau về khái niệm ác quỷ và nhân vật phản diện, nên Ren nghĩ chắc bảy đại tội kia trông có vẻ sẽ phù hợp nhất. Chính cốt truyện hoàn hảo đó đã giúp cậu ta khắc họa thành công mối quan hệ giữa nhân vật phản diện và ác quỷ.

Một nhân vật phản diện là một người đã ký giao ước với một con quỷ khi lý trí của họ dần lụi tàn.

Ví dụ, nếu bạn thấy mình đang quá tuyệt vọng và bất lực trước một người tài năng hơn mình rất nhiều, một cảm xúc gọi là ‘Ghen tị’ sẽ bắt đầu nảy mầm trong bạn. Hoặc khi bạn nhìn thấy một cô gái thực sự xinh đẹp mà bạn muốn trở thành của riêng mình, những gì bạn trải qua là "tham lam’ và ‘sắc dục’.

Một khi bạn trải qua cảm xúc như vậy, hoặc là nó sẽ giảm bớt theo thời gian, hoặc sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi khoảng cách giữa bạn và "mục tiêu" càng tăng lên.

Và trong trường hợp này, khi ham muốn / cảm xúc tiêu cực tăng lên, quỷ tộc tương thích nhất với bạn sẽ xuất hiện và dụ dỗ bạn ký kết thỏa thuận để đổi lấy quyền lực.

Đố kỵ (Envy), thịnh nộ (Wrath), tham lam (Greed), sắc dục (Lust), tất cả những cảm xúc tiêu cực đều trong khái niệm thất hình đại tội kia.

Một khi một ai đó trải qua những cảm xúc như vậy và để nó xâm chiếm lấy lý trí của họ, khi đó quỷ tộc đó mới bước ra và đề xuất cho bạn một hiệp ước với chúng.

Trong trường hợp của Troy, người đúng ra sẽ vô cùng tài năng, rơi vào trạng thái đố kỵ tột độ và nó đã che khuất mọi phán đoán của cậu ta ta, dẫn đến việc quỷ tộc đố kỵ ngay lập tức xuất hiện chiêu mộ.

Vì tài năng to lớn của Troy, quỷ tộc ‘đố kỵ’ đã trực tiếp tiếp cận cậu ta ta thay vì liên hệ đến cậu ta ta thông qua một nhánh phụ nhỏ của quỷ tộc.

Một nhánh phụ, còn được gọi là tập hợp các bộ tộc quỷ nhỏ, là một tập thể ác quỷ có huyết thống loãng hơn so với các thất đại quỷ tộc.

Cấp bậc của ác quỷ được xác định bởi sự thuần khiết trong huyết thống— phân cấp cao nhất xuống thấp nhất từ, Quỷ Vương, Hoàng tử / Công chúa quỷ, Quỷ công tước, Quỷ hầu tước, Quỷ bá tước, Quỷ tử tước và cuối cùng là Quỷ nam tước.

Danh hiệu càng cao, chúng càng mạnh, với Quỷ Vương là kẻ mạnh nhất.

Hậu quả của việc ký hiệp ước với quỷ có huyết thống loãng thì người đó sẽ có sức mạnh yếu hơn so với người ký hợp hiệp ước một con quỷ thuần chủng.

Do đó, Troy, người đã ký hiệp ước với một con quỷ thuần chủng của quỷ tộc ‘Đố kỵ’ sẽ trở thành một đối thủ cực kỳ khó ở giữa cốt truyện chính.

Lý do tại sao nhánh quỷ tộc phụ tồn tại là bởi vì mỗi một con quỷ chỉ có thể thực hiện hiệp ước với một người. Trừ khi con người đó chết hoặc trở nên mạnh hơn con quỷ mà họ đã ký giao ước, thì giao ước đó sẽ không bao giờ bị phá vỡ.

Bởi vì số lượng quỷ thuần chủng có hạn, chỉ một số lượng người được chọn nhất định có thể thực hiện một giao ước với chúng. Chỉ những kẻ giỏi nhất và tài năng nhất mới có thể lập giao ước với chúng.

Nếu con người không có tài năng cao hay mạnh, thì nhánh quỷ tộc phụ sẽ bước ra và đề xuất ký giao ước với chúng.

Cần lưu ý rằng, một con quỷ không bao giờ có thể phá vỡ giao ước một khi nó được thực hiện, vì linh hồn của chúng liên kết trực tiếp với giao ước.

Nếu cố gắng phá vỡ giao ước, chúng có thể có nguy cơ bị nghiền nát linh hồn.

Cuối cùng, chỉ ai đó với tài năng cao như Troy mới có thể dụ được một trong thật đại quỷ tộc xuất đầu lộ diện.

"Đừng theo tôi nữa."

"Ôi trời! Gì mà ghét tôi thế?"

"Cậu thừa biết lý do còn gì!"

"Tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, đâu phải lỗi của tôi mà cô ấy thích tôi hơn đâu!"

-Toát!

Đột nhiên, Arnold dừng lại và mặt đất dưới chân cậu ta bắt đầu nứt nẻ. Dưới chân cậu ta, vô số đường nứt nhỏ bắt đầu kéo dài từ nơi cậu ta đứng.

Với những đường gân xanh nổi lên từ đỉnh đầu, Arnold quay lại và trừng mắt nhìn về phía Troy, người đang ung dung đi phía sau và lạnh lùng nói. "Chỉ vì cậu được xếp hạng cao hơn tôi, không có nghĩa là tôi sẽ không ngần ngại tấn công cậu đâu đấy!”

"Ôi, bình tĩnh đi anh bạn! Tôi chỉ nói sự thật thôi mà!"

Giơ tay ra hiệu đầu hàng, Troy lùi lại vài bước.

"Hừ!"

Cắn chặt răng, Arnold quay lại và lờ đi Troy.

"Không phải lỗi của tôi khi tôi sinh ra đã đẹp trai như thế này"

"Tôi sẽ— khhh"

-Gầm!

Đột nhiên ngay khi Arnold chuẩn bị tấn công Troy vì nhận xét ngu ngốc đó, một cái bóng lớn xuất hiện từ phía sau một vài tảng đá và vồ lấy cậu ta.

Nâng cao chiếc khiên, vũ khí chính của mình, Arnold bị đẩy lùi lại tầm năm bước.

"Guukhh!"

Một tích tắc sau khi ổn định cơ thể, Arnold nhìn chằm chằm vào sinh vật hung dữ.

Bộ lông màu cam, thân trên vạm vỡ, răng nanh kéo dài từ miệng đến đầu trên của cánh tay và đôi mắt đỏ như máu. Một con quái vật giống "hổ răng kiếm" đã tuyệt chủng từ lâu.

"fuuuuu, không ngờ "Smilodon Nanh Sắt’ hạng D nổi tiếng lại có mặt ở đây hôm nay... bài kiểm tra này đúng là khó hơn tôi tưởng."

Chỉnh được thế đứng của cậu ta, Arnold nâng khiên lên và gầm lên.

"Huuuu!!!"

Bị kích động, Smilodon Nanh Sắt cũng gầm lên và lao về phía cậu ta.

-Gầm!

-Klang!

Ngay sau khi lớp bụi lắng xuống, ba dấu móng vuốt lớn xuất hiện trên chiếc khiên của Arnold. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, Arnold vẫn đứng trụ tại vị trí cũ trước đòn tấn công.

"Gaaaah!"

- Bam!

Khi Smilodon Nanh Sắt cố gắng tấn công Arnold một lần nữa, Arnold hạ thấp người và vai của mình để xử lý con quái vật đang lao tới.

"Mẹ nó!"

Bị Arnold đập, Smilodon Nanh Sắt mất đi động lực trước đó và cảm thấy cơ thể của nó bị nâng lên vài cm.

-Bịch!

Lợi dụng sơ hở, Arnold vung chiếc khiên của mình vào bụng con quái thú khiến nó bay về phía một cái cây gần đó.

- Gầm!

Smilodon Nanh Sắt rêи ɾỉ trong đau đớn khi lưng của nó va vào một cái cây gần đó.

"huu..huu.huuu"

Với những hơi thở dồn dập, Arnold nhìn chằm chằm về hướng mà cậu ta đã đánh bay con quái vật.

-Gầm!

Trước khi Arnold có cơ hội nghỉ ngơi, cậu ta đã nhìn thấy hình con quái xuất hiện từ phía bên ngoài tầm nhìn của mình.

-Klang!

Khéo léo chuyển chiếc khiên sang tay trái, Arnold cảm thấy một động lực to lớn đập vào cơ thể khiến cậu ta ta loạng choạng lùi lại vài mét.

-Klang!

"Grruuu!"

Trước khi Arnold có cơ hội để thở, con quái vật đã không ngừng tấn công cậu ta từ mọi hướng.

"Đ..ồ kh…ốn. Giúp cái coi!"

Quay đầu về phía Troy đang ung dung đứng chơi, Arnold nguyền rủa khi cậu ta tiếp tục chịu đựng những đợt tấn công liên tục từ con quái vật.

"Ồ? Hết chịu nỗi rồi hả?"

-Klang!

-Klang!

-Klang!

"Nha…nh l…ên, t…ôi hết trụ n…ỗi rồi!"

"Nói làm ơn đi?"

"NHANH LÊN!"

"Haizz rồi rồi"

Đưa tay phải về phía trước, một cây cung đột nhiên xuất hiện trên tay Troy.

Kéo sợi dây lại, một mũi tên xanh mờ đột nhiên xuất hiện trên cây cung.

"Làm nhanh thôi."

Liếʍ môi, Troy nhắm mắt trái và nhắm vào đầu con Hổ.

Ngay khi cậu ta ấy chuẩn bị thả dây cung, đột nhiên một thông báo xuất hiện trong tầm nhìn của Arnold, hoàn toàn khiến cậu ta ấy choáng váng.

[Đồng đội của bạn Xếp hạng 1750 Xếp hạng Dover thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn (Thử thách tại hồ), được thưởng +1 điểm. Điểm đồng đội: 5]

Khoảng thời gian ngắn ngủi mà Arnold bị choáng là đủ để con quái vật chớp lấy cơ hội và xuyên thủng hàng phòng ngự của cậu ta.

"Cái….!"

"AAAGHHH!"

[Bạn đã chết]

[Hạng 75 Arnold Kane đã chết, điểm đồng đội: 4]

Đó là những lời cuối cùng Arnold nhìn thấy trước khi tầm nhìn của cậu ta đột nhiên trở nên tối tăm.

- Vυ't!

-Đùng!

-Ầm!

Ngay sau khi Arnold chết và cơ thể cậu ta ta biến thành những hạt ánh sáng, một mũi tên màu xanh lam đã cắm thẳng vào mắt con thú đang mệt mỏi.

- Vυ't!

- Vυ't!

- Bụp!

Trước khi con quái vật có thể hồi phục, hai mũi tên khác nhanh chóng hướng về nơi mũi tên đầu tiên bắn trúng, hoàn toàn gϊếŧ chết con quái vật.

"Fuuu..."

Nhìn thấy con quái vật biến thành những hạt ánh sáng, Troy cay đắng cười.

"Ặc!"

...

"Các cậu sao rồi?"

Đứng trên một tảng đá lớn, Kevin nhìn về phía sau nơi một nhóm người nhỏ đang tụ tập.

"Không thể ổn hơn."

- Ầm!

Lầm bầm, Emma nhảy xuống khỏi ngọn cây.

"Bây giờ chúng ta đã an toàn nên hãy bắt đầu di chuyển."

Đi trước Kevin, Emma chuyển sự chú ý sang Amanda, người đang đi trước vài mét, lặng lẽ quan sát khu vực.

"Cậu đang làm gì đấy?"

"...Đang quan sát"

"Quan sát cái gì?"

"Mọi thứ."

Thở dài một tiếng, Emma bước tới chỗ Amanda, gương mặt không chút biểu cảm, và vòng tay qua chiếc tay thon thả của cô ấy.

"Làm gì giờ nhỉ."

Giật mình trước hành động đột ngột của Emma, Amanda bối rối nhìn Emma.

Cuối cùng, sau khi nhận thấy nụ cười toe toét của Emma, Amanda nhận ra cô ấy đang chọc mình, và cố gắng giật tay khỏi cánh tay của Emma.

"Đi thôi."

"Hehe, hãy xem Amanda toàn năng này mạnh đến mức nào."

Nắm chặt tay hơn nữa, Emma bật cười thích thú khi thấy khuôn mặt vô cảm của Amanda dần đỏ lên như thiếu oxy hoặc tức giận.

Trong khi Emma đang bận làm phiền Amanda, một số nam sinh xung quanh họ không thể không dán mắt vào họ.

"Nhìn đủ chưa?"

Dựa lưng vào gốc cây, Jin trừng mắt nhìn đám học sinh đang bị mê hoặc bởi hai cô nàng đang chơi đùa với nhau. Hôm nay cậu ta có tâm trạng đặc biệt tồi tệ.

Lúng túng, đám học sinh đang mải mê ngắm nhìn các cô gái liền nhìn Jin một cách sợ hãi. Bị choáng ngợp bởi ánh mắt viên đạn của cậu ta, họ vội vàng lùi lại.

Kevin, người nhìn thấy cảnh tượng này từ xa, không thể không cười nhẹ khi đi đến chỗ Jin.

"Vẫn còn cay về trận thua của cậu à?"

"Chậc... ăn may thôi."

Lè lưỡi, Jin nắm chặt tay và quay mặt đi chỗ khác.

Trước đó, Kevin và Jin đã đánh nhau để có thêm điểm từ nhiệm vụ ẩn.

Nhiệm vụ ẩn của họ là tìm kiếm một loài hoa nào đó nằm trong vùng núi rất cao.

Bởi vì nhiệm vụ hoàn toàn dựa vào vận may, một khi thua cuộc, Jin bắt đầu cảm thấy tâm trạng của mình rơi xuống nhanh chóng.

Nếu Kevin giành được chiến thắng dựa trên kỹ năng của mình thì Jin đã không cay cú đến vậy, nhưng vì chiến thắng này hoàn toàn đến từ may mắn, Jin cảm thấy như thể mình bị cướp chiến công.

Thật không may, quy tắc là quy tắc, và dù cậu ta có cay đến đâu, cậu ta cũng không thể làm gì được.

"Ehm... xin lỗi"

Một giọng nói hơi rụt rè làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ, khiến Kevin quay lại.

Theo ánh nhìn của cậu ta, một cô gái trẻ nhỏ bé rụt rè với đôi mắt to đáng yêu nhìn cả Kevin và Jin với khuôn mặt đỏ bừng.

Nắm lấy mép áo, mắt cô đảo qua trái phải khi cô cố gắng tìm từ thích hợp để nói.

Nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, Kevin không khỏi cười thầm.

"Sao đấy?"

"Ừm..ehm ..."

"Cần gì nói nhanh đi!"

"Eeek!"

Jin, người không đủ kiên nhẫn như Kevin, ngay lập tức lên tiếng khiến cô gái trẻ hơi nao núng.

"Oi oi, gì thế?"

"Hừm"

Hơi trừng mắt về phía Jin, Kevin nhìn lại cô gái trẻ và nói với một giọng điệu tử tế.

"Cậu cần gì hả?"

Với giọng nói gần như không thể nghe được, cô gái trẻ nhìn Kevin và nói.

"Ehm ... mình ở trong đội của cậu á."

"...Hở?"

Đóng băng trong tích tắc, nụ cười của Kevin vụt tắt trong giây lát khi cậu ta cố gắng hết sức để nhớ lại khuôn mặt của các thành viên trong nhóm của mình.

Lúc nãy, khi Kevin còn trong phòng chờ, mọi người đều giữ khoảng cách với cậu ta. Có vài lý do khiến các thành viên trong nhóm của cậu ta tránh cậu ta. Rất có thể, do cái tôi quá cao, họ không thể không ghen tị với cậu ta, một người có trình độ và tài năng đáng kinh ngạc mặc dù có xuất thân nghèo khó. Tất nhiên, đây có thể không phải là lý do duy nhất khiến họ lờ đi cậu ta, nhưng Kevin cũng không muốn tìm hiểu sâu.

Đơn giản là cậu ta ấy đã quen với việc ở một mình.