The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả

Chương 9: Lock [3]

Tôi đã mong đợi điều này nhưng ...

Tôi hiện đang bị một nửa lớp học chế giễu.

Khi tôi tập động tác đầu tiên của [Kiếm Kỹ Keiki], tôi bất chợt nhận thấy rằng một số bạn học của tôi đang công khai chỉ tay về phía tôi và chế nhạo tôi.

Alo? Nói xấu tôi thì cũng chẳng đáng nói gì, nhưng ít nhất thì kín đáo vào đi chứ, ví dụ như ở nơi tôi không thể nghe thấy cũng như không nhìn thấy ấy.

Khi tôi cố gắng hết sức để tập trung, bỏ qua những ánh mắt chế giễu, tôi bỗng chú ý đến một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng hoe đang đứng bên cạnh Donna.

Mồ hôi lạnh ngay lập tức đổ ra trên lưng tôi.

"Là Gilbert von Dexteroi"

Một trong những phản diện đầu tiên mà nhân vật chính sẽ đối đầu.

Cha của gã, Thần Sấm Maximus von Dexteroi, là một trong những chiến binh cấp SS duy nhất ở lãnh thổ nhân loại và hiện đang xếp hạng thứ ba trong bảng xếp hạng Anh hùng, hơn nữa còn là một trong bảy lãnh tụ của Hiệp Hội Liên Minh!

Với xuất thân như vậy, Gilbert về cơ bản có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Điều này đã được chứng thực qua cách gã đã trở thành trợ giảng của học viện khi mới 22 tuổi.

Điều đặc biệt nổi bật về Gilbert, không phải là xuất thân của cha gã. Không, mặc dù lý lịch của gã ta thực sự rất đáng sợ, nhưng đó không phải là điều mọi người chú ý khi tiếp xúc với gã ta. Điều nổi bật về gã ta là việc gã ta là một người theo chủ nghĩa nghĩa huyết thống thượng đẳng.

Gã tin rằng chỉ những người mang dòng máu quyền quý mới được đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Đối với gã, Kevin chỉ là một cái gai trong mắt.

Cha mẹ của Kevin chỉ là những người bình thường với tài năng cấp D.

Một khi gia đình cậu ta bị một con quỷ gϊếŧ hại, cậu ta được gửi đến một trại trẻ mồ côi và sống ở đó trong 5 năm.

Sau đó cậu ta biến mất và xuất hiện trở lại như một thần đồng có thể khiến bất kỳ bang hội nào cũng phải thèm khát tài năng của cậu ta.

Làm sao gã ta có thể để Kevin với dòng máu vô danh tiểu tốt hạ đẳng kia được đặc quyền đó được?

Gã tin chắc rằng chỉ những người thừa hưởng dòng máu mạnh mẽ mới có thể vươn tới đỉnh cao.

Gã nhìn thế giới qua con mắt của một tên quý tộc độc đoán.

Gã tin chắc rằng dân thường không có chỗ đứng trên thế giới này, và chỉ có quý tộc mới có thể thống trị thế giới.

Vì vậy, ngay khi nghe tin về Kevin, phản ứng đầu tiên của gã ấy là cố gắng loại bỏ thứ ung nhọt đang ẩn náu trong học viện này.

Thực ra, trước đây Gilbert không hề xấu tính đến như vậy.

Nhưng bất cứ khi nào Gilbert nhìn Kevin, những cảm xúc ẩn sâu mà gã cố gắng quên đi lại trỗi dậy trong tâm trí, khiến gã cực kỳ khinh thường Kevin ra mặt.

Trên thực tế, lòng căm thù của gã bắt nguồn từ một chấn thương trong quá khứ.

Hồi mới vào khóa, gã tự tin, tốt bụng và cư xử đúng mực.

Tuy nhiên, vào một ngày nọ, một học sinh chuyển trường đến lớp của gã ta.

Không giống như Gilbert, con trai của Thần Sấm Maximus, anh ta chỉ là một sinh viên bình thường không có xuất thân uy thế gì cao cả.

Lúc đầu, Gilbert không nghĩ quá nhiều về anh ta, nhưng dần dần cậu học sinh chuyển trường đã leo bậc cao hơn.

Gilbert giật mình bắt đầu để ý nhiều hơn đến cậu học sinh chuyển trường đó.

Nhìn thấy sự phát triển đáng kinh ngạc của kia, gã đã từng vô cùng phấn khích.

"Cuối cùng cũng có một người xứng đáng để cạnh tranh với mình.’

Gã nghĩ, và gã đã rèn luyện và học tập nhiều hơn trước đây.

Dần dần cả hai bắt đầu cạnh tranh trong hầu hết mọi môn học, và một tình bạn từ từ nảy nở giữa hai người họ.

Lúc đầu, Gilbert vẫn luôn dẫn đầu trong mọi thứ, nhưng dần dần, khoảng cách ngày càng nhỏ dần, cho đến khi cậu học sinh chuyển trường bắt đầu giành chiến thắng trong tất cả các cuộc thi của họ.

Bị sốc trước tiến độ kia, Gilbert đã học tập và rèn luyện chăm chỉ hơn nữa.

Nhưng mà...

Kết quả vẫn cứ thế.

Khoảng cách cứ ngày một lớn hơn, và một mầm mống tự ti bắt đầu gieo vào lòng gã.

"Làm sao mà mình có thể tự nhận là con trai của Thần Sấm khi mà để thua cậu ta, một tên chẳng có gia thế gì đặc biệt chứ?"

Mỗi ngày gã đều tự chất vấn bản thân, và cố gắng hết sức để thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Lúc đầu, nó xuất phát từ việc muốn đạt điểm cao hơn anh ta, sau đó muốn thu hẹp khoảng cách với điểm số của anh ta.

Kỳ vọng của Gilbert vào bản thân ngày càng thấp dần đi.

Suốt quãng thời gian đó, gã đã luôn giấu kín cảm xúc của mình và cố tiếp tục làm bạn với cậu học sinh chuyển trường.

Rồi một ngày nọ, trong một chuyến du ngoạn, một con quỷ cấp cao đã tấn công toàn trường.

Tất cả mọi người đều bỏ chạy để tự cứu bản thân, bao gồm cả Gilbert.

Trong lúc hỗn loạn, không ai để ý đến một người ở lại.

Là người học sinh chuyển trường.

Không mảy may suy nghĩ, anh ta đã quyết định ở lại chiến đấu với con quỷ và câu giờ thật lâu để các bạn cùng lớp có thể trốn thoát.

Khi Gilbert chạy trốn, gã nhanh chóng nhận bạn mình không hề chạy theo.

Khi gã quay lại, tất cả những gì gã thấy là bạn của mình đang tuyệt vọng chống lại con quỷ.

Không mảy may suy nghĩ thêm, gã đã cố gắng giúp đỡ, nhưng gã đã bị một giáo viên giữ lại và buộc phải từ bỏ người bạn thân nhất và cũng là đối thủ của mình.

Khi tiếp viện đến thì đã quá muộn.

Người bạn thân nhất và cũng là đối thủ của gã đã hy sinh để bảo vệ tất cả mọi người.

Ngay khi nghe tin này, điều đầu tiên gã cảm thấy là một cảm giác nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, ngay sau khi gã nhận ra cảm giác đó thì sự hối hận và đau khổ ngay lập tức bao trùm tâm trí gã.

Làm sao gã có thể cảm thấy nhẹ nhõm khi người bạn thân nhất của mình đã chết trong khi cứu gã và tất cả mọi người trong lớp?

Mặc dù luôn thua kém anh ta, nhưng đối với gã thì anh ta cũng giống như một người anh em vậy. Gã tôn trọng, và cũng rất trân trọng anh ta vô cùng. Anh ta là người bạn thực sự đầu tiên mà gã ấy có được.

Rồi gã nhốt mình trong phòng suốt một tháng.

Gã ta bắt đầu ăn uống ít hơn, và luôn luôn từ chối đi ra ngoài.

Tình hình trở nên tồi tệ đến mức người cha buộc phải quay lại với con trai mình.

"Mọi thứ đều do số phận sắp đặt, dù tài giỏi đến đâu, chỉ những kẻ được chọn mới có thể sống tiếp"

Đó là những lời mà cha gã đã lạnh lùng nói với gã khi ông ta thuyết giảng đạo lý cho con trai mình.

Khi những lời của cha gã văng vẳng bên tai, Gilbert từ từ nhìn lại quá khứ của mình.

Bạn của gã giỏi giang hơn gã rất nhiều.

Nhưng cuối cùng, người sống sót lại là gã.

Cuối cùng, kẻ chiến thắng là kẻ sống sót.

Dần dần, tư tưởng lệch lạc bắt đầu nảy mầm trong tâm trí gãs.

"Dù có tài năng đến đâu đi nữa, nếu định mệnh không cho họ sự vĩ đại, thì họ sẽ không bao giờ đạt đến đỉnh cao.’

"Đúng vậy. Cậu ta tài giỏi thì sao chứ? Sau cùng thì mình vẫn là kẻ sống sót"

‘Đừng đổ lỗi cho ai khác ngoài đấng sinh thành của mình. Vì không được sinh ra bởi gia tộc vĩ đại thì đừng bao giờ mong có thể phấn đấu để đạt đến đỉnh cao."

Dần dần, suy nghĩ của gã bắt đầu biến chất, cho đến khi gã ta trở thành một người theo chủ nghĩa huyết thống thượng đẳng.

Mặc dù nghe có vẻ như gã ta đang cố gắng tự huyễn hoặc bản thân và trốn tránh thực tại, nhưng trên thực tế, tất cả mọi chuyện đều đã được đám ác quỷ lên kế hoạch từ trước.

Cái người được gọi là "bạn thân" của gã ta thực ra là một gián điệp do ác quỷ gửi vào từ trước.

Mọi thứ đều là một kế hoạch tỷ mỉ để cố gắng biến Gilbert thành con tốt của chúng.

Đầu tiên, chúng thâu tóm cảm xúc của gã thông qua việc sử dụng "người bạn thân" của gã.

Khi "người bạn thân" của gã qua đời trong một tai nạn thảm khốc, và cảm xúc của Gilbert dần trở nên không ổn định, đám quỷ bắt đầu lên kế hoạch khiến gã sử dụng hạt giống quỷ, thứ sẽ ăn mòn tâm trí và biến người đó thành một con rối của đám quỷ.

Đó là kế hoạch của chúng, nhưng không may, kế hoạch đó cuối cùng cũng đã bị cha của Gilbert phanh phui, làm phá sản kế hoạch cả năm trời của bọn chúng.

Nhưng... thiệt hại đã xảy ra, và kể từ đó Gilbert đã trở thành một người theo chủ nghĩa huyết thống thượng đẳng.

Nhìn gã từ xa tôi không khỏi xót xa.

Nhưng không có nghĩa là tôi muốn nói chuyện với gã đâu.

Tất nhiên là đếu rồi!

Gã có lẽ là người tôi sợ nhất trong khóa này.

Lý do tại sao tôi sợ gã không phải vì gã là một tên trùm phản diện siêu mạnh gì cả.

Không.

Cùng lắm gã là một tên trùm cấp trung bình thôi, vì gã còn chẳng mạnh là bao.

Điều thực sự đáng sợ về gã là việc gã ta là một nhân vật phản diện dây chuyền!

Nhân vật phản diện dây chuyền là gì?

Là những tên nhân vật phản diện đáng sợ nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra.

Chúng là những tên phản diện sẽ chỉ mang lại thêm nhiều rắc rối hơn sau khi bạn đánh bại chúng.

Hãy để tôi cho ví dụ.

Trong mấy bộ truyện tu luyện tu tiên gì đó của Trung Quốc.

Có một gã đang cố gắng cướp đồ của bạn, và bạn gϊếŧ gã ta.

Vậy là xong, ha?

Không hề!

Hóa ra gã ta là một đệ tử từ một môn phái uy quyền nào đó.

Anh trai của gã ta rất tức giận vì bạn đã gϊếŧ em trai gã, nên gã ta bắt đầu săn lùng bạn.

Bạn sẽ làm gì tiếp theo?

Bạn đánh bại tên anh trai đó.

Rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo?

Tiền bối của tên đó sẽ lại săn lùng bạn nữa!

Điều này sẽ tiếp diễn cho đến khi tình hình trở nên tồi tệ đến mức cả một trưởng lão môn phái đến săn lùng bạn.

Rồi bạn sẽ phải đối đấu với gã trưởng lão và không còn lựa chọn nào khác, bạn đánh bại lão ta.

Điều này sẽ tiếp diễn cho đến khi, cuối cùng, bạn phải gϊếŧ được thủ lĩnh của môn phái và xóa bỏ toàn bộ môn phái đó thì mới yên thân.

Cuối cùng, chỉ bởi vì bạn đã gϊếŧ một tên ngẫu nhiên nào đó muốn hại bạn, kết cục là bạn phải đối mặt với cả một môn phái!

Đó chính là nhân vật phản diện dây chuyền!

Loại nhân vật phản diện đáng sợ nhất trong tiểu thuyết.

Và Gilbert chính là tên như vậy.

Và điều đặc biệt đáng sợ ở gã, đó là môn phái danh giá mà chúng ta đang nói đến chính là toàn thể Hiệp Hội Liên Minh.

Chính là Hiệp Hội Liên Minh đó đó!

Bạn muốn chọc điên tổ chức mạnh nhất trong lãnh thổ nhân loại à?

Cứ tự nhiên đi nhé, nhưng đừng có lôi tôi vào.

Tôi đang yêu đời lắm.

Trong cuốn tiểu thuyết của tôi, Gilbert sẽ sử dụng tay sai để hành hạ nhân vật chính. Khi mọi thứ không diễn ra như ý muốn của mình, gã bắt đầu thử các phương pháp khác nhau. Chẳng hạn như sử dụng sát thủ, hoặc sử dụng chất độc.

Dần dần Kevin phải chiến đấu với Gilbert, và ngay sau khi đánh bại gã ta, cậu ta sẽ lâm vào một tình thế đầy rắc rối khi những người thân của Gilbert, những người làm hiệp hội liên mình cũng bắt đầu nhắm vào cậu ta.

Rồi thế là Kevin phải chiến đấu với các thành viên điều hành cấp cao hơn trong hiệp hội liên mình, cho đến khi cậu ta phải đối đầu với Thần Sấm Maximus.

Đến một lúc nào đó, mọi thứ trở nên tồi tệ đến mức cậu ta phải rời khỏi lãnh thổ nhân loại để có thể xây dựng sức mạnh và trả thù.

Lắc đầu, tôi từ từ tránh ra xa khỏi Gilbert.

Sau đó, tôi đã dành 2 giờ để tập đi tập lại cùng một động tác.

"Tất cả chú ý này! Tôi đã quan sát từng người các cô cậu hôm nay. Tôi rất hài lòng với hầu hết các trò, tất nhiên, không phải ai cũng thế, vì một số người chỉ đang lãng phí thời gian quý báu của mình để chơi đùa hoặc chỉ tập luyện bậy bạ. Tôi mong đợi kết quả tốt hơn vào lần sau."

Donna nói và thoáng nhìn tôi.

Và như vậy, buổi tập đầu tiên đã kết thúc.

...

"Này, dạy bọn này chiêu của mày với?"

"Chả hiểu. Mắc gì tập đi tập lại động tác đó chi vậy? Thích gây sự chú ý à?"

Trên đường đến ký túc xá, tôi liên tục bị quấy rối bởi một nhóm nam sinh khác.

Tôi tiếp tục phớt lờ chúng, nhưng dường như điều đó chỉ khiến chúng quan tâm tôi nhiều hơn.

Chỉ sau khi tôi phớt lờ chúng trong suốt năm phút, chúng mới chịu để tôi yên. Thực ra, lý do chính khiến chúng dừng lại là vì các nhân vật chính vừa đi ngang qua.

Kevin, Jin, Amanda, Emma và Melissa.

Nếu không phải vì Jin nhìn chằm chằm vào sau đầu của Kevin như hình viên đạn, thì đây có thể là một bức tranh toàn diện hoàn hảo.

Hai nam thần học viện đi bên cạnh ba mỹ nhân xinh nhất trong học viện trong khi mỉm cười và trò chuyện với nhau.

Ngay cả tôi cũng không ngờ họ đẹp trai và xinh gái đến vậy.

Khi họ đi qua, tất cả mọi người đều tập trung về phía họ, và tự tránh đường cho họ.

Vì tôi không muốn nổi bật nên tôi đã làm theo những người khác và đứng sang một bên.

Ngay sau khi họ rời đi, hành lang nhộn nhịp trở lại.

Click!

Quẹt thẻ, cửa tự động mở ra cho tôi.

Cởi giày, tôi tắm nhanh rồi lên giường.

Tôi đã không ngủ trong suốt 24 giờ qua và hoàn toàn kiệt sức rồi.

Ngay khi lưng tôi đặt lên giường, tôi đã thϊếp ngay đi.

...

"Này, mọi người có để ý cách ai cũng nhường đường cho chúng ta không? Cảm giác giống như các người nổi tiếng đang đi vậy"

Emma vui vẻ nói khi nhìn những người trước mặt.

Kevin mỉm cười gật đầu

"Yep. Tôi thực sự không nghĩ mọi người sẽ làm như vậy"

Jin giễu cợt, nhìn Kevin.

"Hmph, tất nhiên là cậu không nghĩ vậy. Lý do duy nhất họ nhường chỗ cho chúng tôi là vì tôi đang đi."

Nghe Jin trả lời, Melissa lắc đầu và lùi ra xa Jin hai bước.

Cô ấy ghét tiếp xúc với những tên ngu ngốc.

Mặt khác, Amanda đã quen với hành vi ứng xử của Jin nên cô ấy chẳng phản ứng gì. Vì cả hai đều đến từ bang hội hạng nhất và hạng hai, nên cả hai đã tiếp xúc nhau nhiều lần, do đó tại sao cô đã quen với cách cư xử của cậu ta.

Thực thì nói đúng ra là cô ấy không quan tâm.

Còn Emma?

Cô thấy câu trả lời của cậu ta thật buồn cười, và cô cố gắng nhịn cười.

Mỉm cười gượng gạo, Kevin cố gắng chuyển chủ đề.

"Mà, mấy cậu có để ý thấy người ở khu giữa tập luyện bằng thanh katana không?"

".... Katana? Ồ, là cái gã kỳ quặc cứ đút ra đút vào thanh katana liên tục ấy à?"

Ngay lập tức Emma đi đến bên cạnh Kevin và hào hứng bắt chuyện.

Cũng giống như Amanda, Emma không trở thành một thiếu gia kiêu ngạo như Jin. Cô ấy khá hách dịch, nhưng hầu hết thời gian cô ấy luôn tỏ ra vui vẻ và luôn thích cạnh tranh với người khác.

Do đó, bất cứ khi nào cô ấy nhìn thấy Kevin, tinh thần cạnh tranh của cô ấy sẽ bùng cháy, thúc đẩy cô ấy tương tác với cậu ta nhiều hơn.

"Ừ ừ, là cậu ta ..."

Ngạc nhiên trước sự phấn khích của Emma, Kevin lúng túng gật đầu.

"Tên của cậu ấy là gì nhỉ?"

Nghiêng đầu, Emma nhìn xung quanh.

Amanda đang đọc sách, vì vậy cô ấy không trả lời, trong khi Melissa thì tỏ ra không quan tâm.

Kevin cũng không biết tên của cậu ta, nên chỉ bất lực nhún vai.

"Quên đi kẻ thua cuộc đó đi, và đến căn tin thôi. Tôi đói lắm rồi."

Jin nói và tăng tốc.

"Này, đợi đã!"

Emma hét lên khi chạy đến bắt kịp Jin.

Lắc đầu bất lực, Kevin cũng tăng tốc độ khi đi về phía nhà ăn.

Lý do duy nhất khiến cậu ta hỏi về cậu nhóc Katana, là vì bản năng mách bảo cậu ấy rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Quên nó đi, có lẽ mình chỉ đang tưởng tượng thôi."

Như vậy, Ren đã tránh được một tình huống rắc rối khi bị nhân vật chính chú ý.