The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả

Chương 3: Tôi Chuyển Sinh Vào Tiểu Thuyết Của Mình [2]

Điều khiến tàu hàng không trở nên đặc biệt là chúng lơ lửng trong không trung và hầu như không tạo ra bất kỳ âm thanh gì trong suốt hành trình khiến chúng trở thành một phương tiện di chuyển rất thuận tiện.

Nhờ thiết kế khí động học mượt mà, tàu hàng không tạo ra lực cản khí rất thấp, do đó cho phép chúng tiết kiệm năng lượng và đạt tốc độ lên đến 600km/h.

Khi nhìn vào bên trong tàu, tôi không khỏi ấn tượng.

Có thể là do tôi có đặc quyền riêng, nhưng khu vực tôi ở có cả bàn làm việc riêng và quầy bar bán đồ ăn nhanh cho tôi tự do sử dụng.

Uể oải duỗi lưng, tôi thoải mái ngồi vào chỗ và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ là do vẫn còn là mùa hè nhưng dù đã gần 9 giờ tối mà ánh nắng vẫn chiếu sáng xung quanh.

Hàng loạt sân ga đứng cạnh nhau và cứ sau vài phút, bạn có thể thấy các chuyến tàu hàng không khác khởi hành và những chiếc mới tiếp quản những chỗ trống do chúng để lại. Các tàu hàng không bay lên từ mặt đất được kết nối với các dây kim loại dài kéo dài đến tận chân trời và với từ trường liên tục tạo ra của chúng, cho phép các đoàn tàu di chuyển nhanh chóng mà không bị cản trở.

- Chúng tôi sẽ khởi hành sớm, vui lòng ngồi vào chỗ của mình.

Một giọng nói that thót lọt vào tai tôi, và cánh cửa tự động đóng lại. Đột nhiên bên dưới chân mình, tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, tương tự như khi máy bay đang cất cánh, và dần dần chiếc tàu bay lơ lửng trên không.

Vài giây sau khi lở lửng lên không trung, đoàn tàu tăng dần vận tốc và rời ga.

- Điểm dừng tiếp theo, Ga 15 Colington thành phố Park

Nhìn chằm chằm vào khung cảnh không ngừng thay đổi trước mắt, tôi chìm sâu vào suy nghĩ.

Hiện giờ tôi đang trên đường đến dãy Clayton để thu thập [Hạt giống giới hạn], nhưng nếu tôi muốn đạt đến gần cấp độ của nhân vật chính, thì tôi cũng phải có được một bộ kỹ năng kiếm thuật.

Kỹ năng kiếm thuật, hay cụ thể hơn là bộ kỹ năng, là những bộ kỹ năng được tạo ra từ đầu Đại Tận Thế thứ hai và bao gồm các võ thuật từ thời cổ đại. Sử dụng thêm mana, các kỹ thuật võ thuật cổ xưa đã bị lãng quên từ lâu đó đã được tái cấu trúc và sửa sang lại để sử dụng lượng mana, và biến chúng từ các kỹ năng vô dụng hồi đó thành kỹ năng mạnh khủng bố nhờ mana mà nhân loại có thể thực hiện.

Kể từ khi phát hiện ra khả năng sử dụng võ thuật qua mana, các sách kỹ năng võ thuật đột nhiên trở nên vô cùng khan hiếm và kết quả là chúng dần dần biến mất khỏi công chúng do sự can thiệp của chính phủ và các cá nhân đầy quyền lực.

Chính phủ chủ yếu muốn ngăn chặn các bộ kỹ năng võ thuật không rơi vào tay kẻ xấu, nhưng đối với các cá nhân quyền lực, đơn giản là bọn họ muốn độc quyền chiếm các bộ kỹ năng cho chính họ.

Bộ kỹ năng võ thuật được chia thành năm cấp, 1 sao, 2 sao, 3 sao, 4 sao, và cuối cùng là 5 sao, với 1 sao là cấp thấp nhất và 5 sao là cấp cao nhất có thể.

Mỗi cấp độ được xác định bởi độ mạnh mẽ của kỹ thuật đó sau khi thành thạo, và giữa mỗi cấp độ có sự khác biệt rõ rệt về sức mạnh, giống như sự khác biệt giữa cấp bậc của mỗi người.

Khi chọn bộ kỹ năng, điều quan trọng nhất không phải nó là cấp nào, mà là bộ kỹ năng có tương thích với mình hay không.

Nếu bạn có năng khiếu về kiếm thuật nhưng lại sử dụng bộ kỹ năng liên quan đến giáo kỹ, thì dù nó là bộ kỹ năng có cao cấp đến đâu, bạn sẽ không bao giờ có thể phát huy hết tiềm năng của bộ kỹ năng này.

Nhìn vào bảng trạng thái của mình, tôi không thể không hướng sự chú ý của mình về phần nghề nghiệp của mình [Kiếm sư lvl 1]

=== Trạng thái ===

Tên: Ren Dover

Xếp hạng: G

Sức mạnh: G

Nhanh nhẹn: G

Thể lực: G-

Trí thông minh: G

Trữ lượng Mana: G

May mắn: E

Sức hút: G-

-> Nghề nghiệp: [Kiếm sư lv.1]

==========

Không biết có phải ngẫu nhiên hay không, nhưng nhân vật chính cũng có nghề nghiệp kiếm sư như tôi. Tôi chợt nhận ra muộn màng rằng điều này hoàn toàn có lợi cho tôi, vì tôi biết mọi kỹ năng OP mà cậu ta sau này sẽ có được.

Đặc biệt, có một kỹ năng kiếm thuật cụ thể rất khiến tôi thích thú.

Kiếm thuật [Kiếm Kỹ Keiki].

Khi tôi nghĩ ra các loại kiếm thuật khác nhau để giao cho nhân vật chính, tôi đã tạo ra ba kiếm thuật khác nhau. [Kiếm Kỹ Keiki], [Kiếm Kỹ Levisha] và [Kiếm Kỹ Gravar], tất cả đều là bộ kỹ năng 5 sao.

[Kiếm Kỹ Keiki], thứ khiến tôi thích thú nhất, là kiếm thuật yêu cầu tốc độ rút kiếm cực kỳ phi phàm.

Trong bối cảnh tôi tạo ra, đó là một kiếm thuật mà Đại sư thầy Toshimoto Keiki đã tạo ra. Ông là một học viên kiếm thuật Nhật Bản, người sau này đã trở nên nổi tiếng với sức mạnh vô song của mình. Ông cũng là một trong những người đầu tiên thức tỉnh mana trong giai đoạn thứ hai của Đại Tận Thế.

Vì Đại sư thầy Keiki đã là một kiếm sĩ rất được kính trọng ngay cả trước đại tận thế thứ hai, khi mana tràn vào thế giới, một khi ông thức tỉnh, giới hạn người thường của ông đã bị xoá bỏ, dẫn đến việc tạo ra [Kiếm Kỹ Keiki]. Một kiếm thuật cực kỳ mạnh mẽ, người sử dụng sẽ rút kiếm ra khỏi bao kiếm nhanh đến mức mà đối phương chưa kịp cảm thấy nguy hiểm thì hắn đã chết. Là một kỹ năng một chém chết luôn.

Bởi vì nó là kiểu một chém chết ngắt nên nó có một bất lợi khá lớn. Đó là ... bạn không còn chiếm thế thượng phong nữa nếu mà đòn đầu tiên không gϊếŧ được đối thủ.

Kiếm thuật thứ hai là [Kiếm Kỹ Levisha]. Đại sư thầy Levisha, người cũng thức tỉnh sức mạnh cùng lúc với Đại Sư Thầy Keiki đã tạo ra kiếm thuật độc đáo của riêng mình.

Không giống như [Kiếm Kỹ Keiki], [Kiếm Kỹ Levisha] hoạt động khác hơn nhiều. Nó là ... một kiếm thuật đẹp đẽ hơn nhiều. Khi viết cuốn tiểu thuyết, tôi nhớ đã miêu tả các đường lia kiếm như một kiệt tác nghệ thuật sẽ mê hoặc bất cứ ai. Mặc dù nó là một nghệ thuật kiếm cực kỳ đẹp mắt, nhưng không nên đánh giá thấp nó, vì nó đẹp đến chết người.

Có lẽ là kiếm thuật cân bằng nhất trong ba loại kiếm thuật, nhưng về mặt tấn công thì nó không tốt bằng cả [Kiếm Kỹ Keiki] và [Kiếm Kỹ Gravar] chuyên tấn công.

Cuối cùng là [Kiếm Kỹ Gravar]. Một kiếm thuật khét tiếng nhất trong số cả hai. Gọi nó là một kiếm thuật thì vẫn chưa đủ khen ngợi. Không cần vung kiếm, không cần di chuyển cầu kỳ, nó chỉ dựa hoàn toàn vào sức mạnh thể chất để áp đảo mọi đối thủ. Chỉ là các loạt tấn công ngẫu nhiên không có ẩn ý, nhưng với sức mạnh khổng lồ của nó, người dùng có thể dễ dàng áp đảo mọi đối thủ.

Tại sao nó lại khét tiếng ư? Đơn giản thôi, bởi vì bất cứ ai luyện tập kiếm thuật này đều phải trải qua một quá trình đau đớn không thể tả nổi. Để có thể tâp được [Kiếm Kỹ Gravar], bắt buộc người đó phải tái cấu trúc cơ thể bằng cách thiết lập lại cấu trúc xương thịt bên trong cơ thể con người để sử dụng được kiếm thuật đó. Đó là một quá trình khủng khϊếp và đau đớn có thể làm suy sụp tinh thần bất cứ ai cố gắng tập nó.

Mặc dù có khả năng cao bị hoá rồ, nhưng nếu luyện tập thành công [Kiếm Kỹ Gravar] thì không khác gì bạn sẽ có một sức mạnh khủng bố áp đảo hoàn toàn đối phương.

Quay trở lại lý do tại sao tôi lại quan tâm đến [Kiếm Kỹ Keiki] hơn là hai kiếm thuật kia. Thực ra có hai lý do chính.

Một là theo tôi, kiếm thuật yêu thích của tôi trong số ba cái kia là [Kiếm Kỹ Keiki]. Ý tôi là tại sao lại không nhỉ? Hãy tưởng tượng khi đối mặt với hàng trăm đối thủ, đột nhiên tất cả đầu của chúng rơi xuống, còn bạn thì trông như thể bạn chưa làm gì cả. Ngầu đét ra còn gì?

Thứ hai, tôi không thể lấy [Kiếm Kỹ Levisha] vì nó thuộc về nhân vật chính. Tôi không thể thay đổi cốt truyện chính quá nhiều, nếu không giấc mơ về một cuộc sống yên bình của tôi sẽ bốc hơi. Ngoài ra, [Kiếm Kỹ Gravar] quá tàn bạo và đau đớn nên tôi rãnh nợ đâu mà học. Tôi không phải thằng khổ da^ʍ.

Lúc đầu, khi viết tiểu thuyết này, tôi muốn nhân vật chính dùng [Kiếm Kỹ Keiki], nhưng càng viết, tôi càng thấy rằng nó không phù hợp với tính cách của cậu ta, và vì vậy tôi đã loại bỏ [Kiếm Kỹ Keiki] đi.

May mắn thay, bởi một sự sắp đặt nào đó của số phận, giờ đây tôi đang ở trong cuốn tiểu thuyết của chính mình và giờ có thể rửa sạch những hối tiếc của mình và tập luyện [Kiếm Kỹ Keiki]. Hơn nữa, tôi không phải lo lắng về hậu quả của việc học kiếm thuật này, vì tôi học nó sẽ chả ảnh hưởng gì đến cốt truyện chính của cuốn tiểu thuyết.

Tôi quyết định học [Kiếm Kỹ Keiki] ngay sau khi lấy được [Hạt giống giới hạn]. Rất may, vị trí bộ kỹ năng kiếm thuật không quá xa so với dãy núi Clayton, nên trong cuối tuần, tôi sẽ có thể có cả [hạt giống giới hạn] và [Kiếm Kỹ Keiki].

- Điểm dừng tiếp theo, Trạm 24 Dãy Clayton.

Đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ miên man, là một giọng nói thánh thót phát ra từ chiếc loa trên tàu.

Nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy những ngọn núi khổng lồ ở đằng xa.

Khi các mảng kiến tạo dịch chuyển, nó khiến các lục địa va chạm nhau và tạo những ngọn núi và rặng núi khổng lồ bất ngờ xuất hiện trên khắp thế giới.

Dãy núi Clayton hiện tại là kết quả và cũng là hậu quả của việc Nhật Bản đập vào phía đông của Trung Quốc khiến mặt đất bị nâng cao và tạo ra một dãy núi.

Đứng dưới những ngọn núi hùng vĩ khổng lồ, tôi không thể không thở dài.

"Đây thực sự không còn là một cuốn tiểu thuyết nữa......"

Tôi vẫn còn cảm giác gì đó rất siêu thực. Là tác giả của cuốn tiểu thuyết này, tôi luôn có cảm giác gì đó rất hoài nghi. Tất cả đều có cảm giác giả tạo sao sao ấy. Những tòa nhà, con người, bản đồ, mọi thứ đều giống hệt như tôi đã viết trong tiểu thuyết. Không có gì khác thường cả. Đôi khi tôi tự hỏi liệu đây có phải là thành quả của trí tưởng tượng của tôi không, và liệu có khi nào tôi đang hôn mê trong bệnh viện và mơ về những thứ này không. Nhưng mà.....

Hít thở bầu không khí trong lành và ngửi mùi hương ngọt ngào và sảng khoái từ những cây thông trước mặt, tôi có thể chắc chắn rằng mọi thứ trước mắt tôi đều là thật.

Với sức sống mới, tôi bắt đầu leo lên núi.

...

"Hừ... Hừ..."

Địa hình gồ ghề hơn tôi tưởng, khiến tôi khó lấy sức khi leo lên núi. Tôi phải dừng lại một vài lần để kiểm tra thể chất của mình, nhưng cũng không có con đường nào khác để tôi có thể đi theo.

Đã ba giờ trôi qua kể từ khi tôi lên núi, và mặc dù hơi thở của tôi hơi gấp gáp hơn, nhưng tôi không mệt đến thế. Chà ... xét đến việc tôi đã có sẵn nguồn mana ngưng tụ bên trong cơ thể, cũng không có gì ngạc nhiên khi tôi có thể chịu đựng được lâu như vậy.

Hãy nhớ rằng nếu một người bình thường không có mana tập trung trong cơ thể mà leo lên ngọn núi này, thì họ không bao giờ đến được chỗ tôi hiện tại đâu nhé. Mà dù gì, một lần nữa, tôi thực sự không nên so sánh mình với những người bình thường kia, vì bất kỳ ai khác trong học viện cũng sẽ hơn tôi nhiều.

Ngay bây giờ tôi đang đi tới đỉnh núi thứ ba, nơi có một hang động nhỏ chứa [Hạt giống giới hạn].

Bởi vì tôi chỉ viết dăm ba vài câu mô tả về nơi tìm thấy [hạt giống giới hạn], nên tôi không biết vị trí chính xác của hang động đó ở đâu. Tôi chỉ biết rằng nó nằm trên đỉnh núi thứ ba của dãy núi Clayton.

Biết rằng việc tìm kiếm hang động gần giống như mò kim đáy bể, tôi đã chuẩn bị tâm lý cho một cuộc tìm kiếm gian khổ lâu dài. Hy vọng rằng, tôi sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian, nếu không, tôi có thể sẽ ở đây nhiều ngày, điều đó hoàn toàn không khả thi với tôi.

Khi tôi vừa đến dưới đỉnh núi thứ ba, tôi nheo mắt. Tôi có thể nhìn thấy mặt trời đang cố gắng ẩn mình sau những ngọn núi và làm giảm tầm nhìn của tôi đáng kể.

Siết chặt tay, tôi quyết định tư tưởng và leo lêи đỉиɦ thứ ba.

Đây là một quyết định thực sự rất liều lĩnh vì tôi sẽ trực tiếp leo núi, không giống như nãy giờ tôi chỉ đi bộ đường dài.

Hơn nữa, vì mặt trời đang lặn và tầm nhìn của tôi giảm dần theo từng phút, nên việc leo lên núi càng khó khăn hơn vì một cú trượt chân nhỏ thôi cũng có thể khiến tôi phải trả giá bằng mạng sống.

Leo núi vào thời điểm này là hoàn toàn liều lĩnh, nhưng tên nhân vật chính đâu có ngồi chơi đợi tôi đuổi kịp cậu ta, và do đó tôi vững tâm và từ từ leo lên núi.

Cảm thấy giữa bàn tay có tảng đá lạnh, tôi nắm chặt hai tay và cẩn thận di chuyển lên núi. Nếu tôi không tìm ra hang động sớm, có lẽ tôi sẽ buộc phải cắm trại qua đêm ở một nơi nào đó trên đỉnh núi, một điều không ổn cho lắm.

Lên được nửa ngọn núi, và sau 2 giờ leo núi, tôi có thể cảm thấy tay mình tê dại vì liên tục leo núi. Mặt trời lặn từ lâu chỉ đề lại bóng tối vô tận khiến tôi không thể nhìn thấy gì ở phía trước.

Càng về đêm, cơn lạnh càng ập đến, và càng làm tăng thêm khó khăn cho game. Ban nãy đã khó rồi, nhưng bây giờ mọi thứ càng khó hơn. Chưa kể toàn thân tôi bắt đầu đau như chó.

Nghiến răng chịu đựng cơn đau nhói từ cánh tay và tôi đành tiếp tục leo lên.

Đưa chân vào một khe hẹp, tôi dừng lại và nhìn lên.

Mặc dù trời tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy phía trước mình vài mét. Nheo mắt, tôi nhìn thấy một tảng đá nhỏ nhô ra từ phía trên bên trái tầm nhìn của tôi. Nhớ lại dòng mô tả tương tự trong cuốn tiểu thuyết của mình, mắt tôi sáng lên và tôi quăng cơ thể mình lên gần tảng đá.

Đặt tay lên trên tảng đá và tạo một chút áp lực, tôi có thể xác nhận rằng tôi có thể leo lên nó.

Tạo thêm một chút áp lực, tôi di chuyển sang một bên cho phép tôi nhìn thấy những gì ở ngay sau tảng đá.

"Ngon!"

Mỉm cười thật tươi, tôi dùng hết sức đẩy tảng đá ra phía ngoài khiến nó rơi xuống, mở ra một khe hở nhỏ mà một người có thể vào được.

-Đùng!

Sau 10 giây rơi tự do, một âm thanh lớn vang lên từ bên dưới ngọn núi khiến tôi rùng mình.

"Nếu đó là mình thì mình chắc bẹp lép luôn quá...".

Chuyển sự chú ý của tôi trở lại hang động, tôi từ từ đẩy người của mình vào bên trong cái khe nhỏ. Khi bước vào cái lỗ nhỏ, tôi trườn về phía trước khoảng vài mét cho đến khi một khoảng trống rộng lớn xuất hiện trước mặt.

Tăng tốc độ, tôi trườn vào hang động.

Ngay khi bước vào hang, tôi cảm thấy toàn bộ năng lượng trong cơ thể bị rút hết, khiến tôi yếu ớt quỵ trên mặt đất. Tôi kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Từ lúc tôi bước vào dãy núi Clayton cho đến khi tôi đến hang động, tất cả những gì tôi làm là hoạt động thể chất không ngừng nghỉ.

Tôi đã đi bộ đường dài không ngừng trong 3-4 giờ và sau đó leo được ba phần tư lêи đỉиɦ núi thứ ba. Nếu không phải vì tôi đã thức tỉnh sức mạnh lúc chuyển sinh vào tiểu thuyết, tôi đã kiệt sức giữa chừng trong khi đi bộ đường dài rồi.

Mà để tôi nói rõ. Tôi cũng vô cùng may mắn trong suốt cuộc hành trình này. Đó là, tôi đã không gặp phải động vật nào. Vì hầu hết các loài động vật tiếp xúc với mana đều trở nên điên dại, tôi đã tưởng sẽ có chạm trán với những con vật như vậy trên núi, nhưng may cho tôi, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng và mang theo một loại thuốc xua đuổi quái thú cấp thấp để xua đuổi bất kỳ con thú nào bên dưới Cấp G.

Vì vậy, nhờ thuốc này nên tôi đã không chạm trán với quái thú nào, giúp tôi bảo toàn một phần năng lượng của mình, cho phép tôi tìm thấy nơi này nhanh hơn.

Dựa vào bức tường của hang động, tôi từ từ lấy lại sức. Nhìn quanh, tất cả những gì tôi có thể thấy là một hang động khổng lồ mà tôi không thể nhìn thấy đáy.

Tự mỉm cười với chính mình, tôi đứng dậy và đi về phía sâu trong hang động.

"Đã đến lúc nâng cấp bản thân mình rồi..."