Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 12

Trên thực tế, có nhiều người hiểu sai về chứng siêu trí nhớ.

Cái gọi là chứng siêu trí nhớ không có nghĩa là trí nhớ của người đó tuyệt vời, là thiên tài.

Chứng siêu trí nhớ chỉ là một căn bệnh của não, khiến người ta mất đi chức năng “quên” và ghi nhớ tất cả những gì diễn ra hàng ngày. Trí nhớ của người đó không thể chọn quên hay xóa ký ức, tất cả mọi thứ đều bình đẳng, chuyện lớn chuyện nhỏ đều được lưu giữ trong não bộ.

Kỳ thật đây là gánh nặng rất lớn đối với não bộ, nên hầu hết bệnh nhân mắc chứng siêu trí nhớ đều có chất lượng giấc ngủ kém, áp lực tinh thần và tâm lý hàng ngày tương đối lớn.

Đúng là, chứng siêu trí nhớ có thể khiến người đó nhớ kỹ những thứ trong sách. Nhưng năng lực học tập có rất nhiều hình thức để giải thích, các mô hình tư duy, tư duy logic. Mà những thứ này không liên quan gì đến trí nhớ.Vì vậy, trên thực tế, nhiều người mắc chứng siêu trí nhớ không những không phải là thiên tài mà thậm chí còn kém hơn những người bình thường trong học tập. Vì tốc độ họ xử lý thông tin khó hơn và chậm hơn.

Tôi được coi như một thiểu số trong thiểu số. Kể cả khi không có chứng siêu trí nhớ tôi vẫn thiên tài.

Nhưng cũng chính vì điều này tôi mới được tổ chức chú trọng bồi dưỡng.

Thực tế, nếu được lựa chọn, tôi cũng không muốn mắc phải căn bệnh này. Cũng không muốn cho ai biết.

Hiện tại bị người mới vào tổ chức, thâm chí mới quen nhau chưa được một ngày thì bị phát hiện. Khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Phải biết rằng, ngoại trừ người giám hộ của tôi, Vermouth và người đã dẫn dắt tôi một đoạn thời gian, sếp Gin. Còn có ông chủ, Rum, Vodka, bác sĩ tâm lý của tôi, bác sĩ chẩn bệnh cho tôi thời điểm đó, bác sĩ giúp tôi kiểm tra IQ, trợ lý của bác sĩ và nghiên cứu sinh mà anh ta mang theo... Chà, nghĩ kỹ lại thì có khá nhiều người biết chuyện.

Thôi đi, không tức giận.

Có lẽ bởi vì tôi thể hiện rõ sự không vui của mình trên khuôn mặt, Toru Amuro nhìn tôi nhiều thêm vài lần. Sau khi im lặng một lúc, anh ta cố nhịn cười mở miệng nói, "Xin lỗi, tôi không cô ý lấy chuyện này ra để khoe khoang hay cố ý xúc phạm cô."

Tôi quay đầu nhìn anh ta, mặc dù đối phương nhìn thẳng về phía trước nhưng vẻ mặt của anh ta khá nghiêm túc.

Hẳn là cũng không phải để lấy lòng hoặc để hòa hoãn bầu không khí, mà là lời nói xuất phát từ bên trong.

Tôi mím môi hỏi: "Làm sao anh phát hiện ra?"

Mặc kệ thế nào, dù sao cũng muốn ngã một lần khôn hơn một lần. Sau này tôi phải cố gắng che giấu kĩ hơn mới được.

"Trước đó tôi đã phát hiện, tuy rằng cô nhớ kỹ nội dung ghi chép, nhưng nội dung bên trên đều là một ít râu ria không liên quan. Mà hội thảo là trước đó tổ chức yêu cầu cô tham gia, còn đặc biệt phái người bảo vệ, điều này chứng tỏ đây là chuyện rất quan trọng. Nhưng cô lại không ghi chép lại. Tuy nhiên lúc này, tôi chỉ nghĩ cô là loại thiên tài có trí nhớ đặc biệt tốt."

Tôi đã hiểu: "Là vì tôi đã xem trộm bản thảo bài phát biểu của Giáo sư Geller?"

“Không.” Đối phương đang lái xe đột nhiên quay qua liếc tôi một cái, do dự một lúc rồi nói: “Bởi vì tôi phát hiện lúc cô nghỉ ngơi, ánh mắt của cô sẽ cố ý tập trung vào một nơi nào đó, như để tránh tiếp nhận những thông tin không quan trọng. Đây là một thói quen chỉ có thể có được sau khi tự rèn luyện, nếu đơn giản chỉ là trí nhớ tốt thì sẽ không làm như vậy."

Tôi nghe đến đây trong lòng cũng có chút cảm giác tâm phục khẩu phục.

Đây không phải vấn đề của tôi, mà do người này nhạy bén quá mức, cũng cố ý quan sát tôi.

“Năng lực suy luận của anh quả thực rất mạnh. “ Tôi đành thật lòng thở dài.  Lần này, ngược lại đối phương không hề có cảm giác tự mãn nhàn nhạt trước đó, mà lại nhanh chóng liếc tôi một cái: "Cũng tốt..."

Tôi nhìn anh ta, sau khi nhìn chằm chằm anh ta một lúc, tôi đột nhiên nói: "Trên đường đi, anh đã liếc tôi tổng cộng 13 lần, ngoại trừ thời điểm tôi nhắm mắt." Vẻ mặt của thanh niên tóc vàng có chút ngạc nhiên. Trùng hợp phía trước có đèn đỏ, anh đạp phanh rồi quay lại nhìn tôi.

"Đây là hậu quả của chứng siêu trí nhớ. Tôi không cố tình đi đếm hết, nhưng bộ não sẽ ghi nhớ những dữ liệu này một cách máy móc, hơn nữa cũng vĩnh viễn được ghi nhớ." Tôi đưa tay lên gõ nhẹ vị trí huyệt Thái dương vài lần. "Giống như chuyện chúng ta gặp mặt lần này, ngay cả khi đây là lần gặp cuối cùng chúng ta gặp nhau, nhưng diện mạo của anh, mỗi câu nói đã nói qua, cách cười, mỗi một động tác, thậm chí bao gồm cả cảm xúc ngón tay lúc tôi giữ tay anh trong buổi hội thảo. Tôi vẫn sẽ luôn luôn nhớ cho đến tận khi tôi chết."

Biểu cảm của Toru Amuro thay đổi từ kinh ngạc sang choáng váng, sau đó lại trở nên hơi vị diệu, cuối cùng chuyển sang một biểu cảm phức tạp khó tả. Anh ta hơi hé miệng như muốn nói lại thôi, cuối cùng hơi dè chừng thử hỏi: "Vậy, ý cô là ..."

“Chứng siêu trí không thể quên đi mọi thứ, điều đó có nghĩa là tôi sẽ nhớ mọi thứ một cách chi tiết.” Vẻ mặt tôi đột nhiên trở nên âm u và giọng điệu trầm xuống “Tôi nhớ rõ ràng mọi thứ kể từ khi tôi lên sáu tuổi. Những người đã đắc tội tôi, những người khiến tôi không vui, hơn nữa tùy thời tùy chỗ đều có thể nên ra nguyên nhân sự kiện, quá trình trải qua và thời điểm phát sinh. Danh sách đen của tôi là những điều khiến tôi không hài lòng, những gì đã xảy ra hôm nay, anh đã là strike one. (một lần ghi sổ). "

Toru Amuro: "... Cô thấy mệt mỏi khi sống như thế này không?"

Giọng điệu của tôi rất bình tĩnh: "Vẫn tốt, thời điểm mỗi lần tôi lôi chuyện cũ ra nói có thể thấy được cảm xúc biến hóa của người khác, cũng đem đến chút niềm vui cho tôi."