Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 11

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng trong tổ chức, chỉ cần người có tham vọng đó có năng lực, có hoài bão thì nhất định sẽ thăng tiến. Đối mặt với những người mới vào có khả năng sau này trở thành thành viên chủ chốt, tôi cũng có thái độ tốt hơn.

"Ừm, đúng vậy. Nhưng bảo vệ nhà nghiên cứu là chuyện nhỏ. Khi trở thành thành viên chủ chốt, cậu sẽ không cần làm mấy chuyện vặt vãnh như này..." Vừa nói, tôi vừa cầm chiếc bánh ngọt nhét vào miệng.

Một giây tiếp theo, một tiếng hét đột nhiên vang lên trong hội trường, sau đó là một loạt náo động.

Tôi suýt chút nữa bị dọa cho nghẹn. Tôi liên tục vỗ ngực mình, cầm lấy cốc trà đen mà Amuro đưa cho uống hết mới cảm thấy đỡ một chút. Tôi quay đầu nhìn về phía náo động bên kia, nghe thấy tiếng ai đó lo lắng hét lên "Giáo sư Geller", xác nhận danh tính của người bị ngã.

Sau khi thở đều, tôi theo bản năng nắm lấy cổ tay Toru Amuro, ngăn cản anh ta dường như muốn chạy lên phía trước. Anh ta quay đầu lại nhìn tôi, có lẽ cảm thấy sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi quá bình tĩnh.

Nhưng hành động ngăn cản này của tôi có tác dụng, anh ta đã dừng lại và đứng nghiêng người nhìn tôi.

"... Cô biết sẽ có vụ náo động này?"

"Không, tôi hoàn toàn không biết. Nhưng các nhân viên y tế đang ở đây, Giáo sư Geller sẽ ổn thôi."

Tôi nói với sự chắc chắn và tự tin.

Con mắt tử thần của tôi không hoạt động, sẽ không có ai chết quanh đây ngày hôm nay.

Giáo sư Geller sẽ được an toàn! Cho dù có tử vong cũng phải 12 giờ sau!

Toru Amuro không biết điều này, vì vậy anh ấy rất khó hiểu. Anh ta tiếp tục hỏi "Tại sao cô chắc chắn như vậy?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi quyết định sử dụng câu trả lời vạn năng, khẳng định: “Trực giác của phụ nữ”.

Toru Amuro: "..."

Con mắt thần chết của tôi hôm nay phát huy ổn định.

Giáo sư Geller bị ngất đột ngột do khoảng thời gian trước đó mệt mỏi quá độ. Có các y bác sĩ ở đây, sau khi sơ cứu, ông ấy dần dần tỉnh lại, về cơ bản cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Khi tin tức được thông báo, tôi cũng nhìn Toru Amuro với anh mắt "Tôi nói đúng chưa". Chỉ là dưới trạng thái này, vốn dĩ buổi chiều hội thảo giáo sư Geller vẫn có bài phát biểu tổng kết cũng bị hủy bỏ.

Điều này gây một chút trở ngại cho nhiệm vụ của tôi.

Tôi cảm thấy hơi đau đầu, sau khi suy nghĩ, tôi lặng lẽ bàn bạc với Toru Amuro: "Chờ lát nữa anh đi nói chuyện với thư ký của Giáo sư Geller để đánh lạc hướng sự chú ý của cô ấy. Tôi sẽ bí mật đến xem bản thảo bàn giao của Giáo sư Geller vào buổi chiều."

Toru Amuro: "... Không phải nói không làm chuyện phi pháp sao?"

Tôi: “ Này không trái pháp luật! Chỉ là trái đạo đức thôi."

Toru Amuro: "..."

Tôi nghĩ chắc hẳn Amuro đang chửi thầm tôi, nhưng dù sao tôi cũng là thành viên chủ chốt, anh ta vẫn phải nghe lời tôi hành động.

Nhìn chung, cuộc hội thảo này có chút kinh hãi nhưng cũng không nguy hiểm, nhiệm vụ được hoàn thành xuất sắc.

Tôi rời đi, cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Khi ngồi trên xe trở về nhà, tôi ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dù sao tôi cũng không có bằng lái xe nên không thể tự lái được.

Vốn dĩ ký ức khó quên đã cảm thấy khó chịu, tôi nhất định không muốn trong trí nhớ xuất hiện thêm nhiều dòng xe cộ vô bổ, tôi chắc chắn phát điên trên đường.

Trong khi tôi đang nghỉ ngơi, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai.

"Cacao, ở nơi chúng ta gặp nhau vào buổi sáng, trên áo của đứa trẻ bên cạnh khi tôi bước vào có chữ gì vậy?"

“Black.” Tôi trả lời theo bản năng, trả lời xong liền cảm thấy có gì đó không ổn, bỗng chốc mở mắt quay đầu, cau mày nhìn anh ta.

Đối phương mang dáng vẻ đã hiểu: "Quả nhiên, cô có chứng siêu trí nhớ đúng không?"

Hmm... Nó bị lộ vì chiểu này tôi lẻn đến xem bản thảo của Giáo sư Geller? Không đúng, vậy anh ta cũng đoán được tôi là thiên tài siêu trí nhớ... Vừa rồi anh ta còn nhân cơ hội lừa gạt tôi sao?

Tôi cảm thấy hơi khó chịu, mím môi nói: "Anh là thám tử à?"

Người thanh niên tóc vàng ngồi ở ghế lái liếc nhìn tôi rồi nở một nụ cười bình thản: "Không phải, chỉ là thích suy luận thôi.”