Hội nghị chuyên đề hôm nay nghiên cứu về điều chế thuốc.
Tôi ngồi một bên chăm chú nghe, thỉnh thoảng ghi chép tượng trưng, thuận tiện giơ tay lên hỏi vài câu.
Toru Amuro lặng lẽ ở bên cạnh tôi suốt thời gian đó, nhìn người đối diện chăm chú lắng nghe, tôi thậm chí còn có ảo giác rằng anh ấy có thể hiểu.
Theo sự tò mò này, trong lúc nghỉ giải lao quay sang hỏi: "Anh cũng nghiên cứu về tổng hợp các hợp chất Polyamide-amin à? Anh có nghĩ rằng các hợp chất Polyamide-amin với các nhóm chức đa Cacboxylic dựa theo phương án của giáo sư Geller có thể tổng hợp thành công không? "
Thanh niên tóc vàng nhìn anh ta, sau khi trầm mặc vài giây, anh ta khẽ mỉm cười, tỏ vẻ rất bình tĩnh: "Chờ chút, là phương án gì?"
Tôi: "..." Vậy vừa rồi anh đang giả bộ sao?
Nếu tôi có kỹ năng diễn xuất như thế này, tôi đã có thể khiến Vermouth không tức điên. Tại sao tùy tiện kiếm một thành viên mới trong tổ chức cũng diễn tốt hơn tôi?
Tuy nhiên, câu hỏi này của tôi dường như phá vỡ vách ngăn vi diệu lúc trước giữa chúng tôi. Đối phương bắt đầu trò chuyện lại với tôi.
Vì bây giờ chúng tôi đang tham gia một buổi hội thảo, nên mối quan hệ bên ngoài được coi là bạn cùng lớp, tôi bắt đầu đáp lại thay vì im lặng như trước đây.
"Cô đang nghiên cứu về điều chế thuốc sao? Đây là chuyên môn của cô trong phòng thí nghiệm trường đại học?" Anh ta tò mò hỏi.
“Coi như tôi kiêm chức nghiên cứu viên nghiên cứu điều chế thuốc đi. Chuyên ngành đại học của tôi là kỹ thuật.” Tôi nhìn chiếc bánh nhỏ được chuẩn bị trong phòng đựng thức ăn trong suốt thời gian tạm nghỉ, và vẻ mặt của tôi dần trở nên nghiêm túc. Chiếc bánh này là bánh kem pho mát, màu của cái bánh cảm giác không tươi lắm. Có nên ăn thử không?
“… Kỹ thuật?” Amuro sửng sốt, giọng điệu có chút bối rối, “Tổ chức thiếu người như vậy sao?”
"Cũng không phải. Chỉ là lúc đầu bên trên muốn tôi nghiên cứu về điều chế thuốc, sau đó rốt cuộc họ phát hiện ra tôi không giỏi trong ngành này nên để tôi tự do nghiên cứu.” Cuối cùng trong lòng tôi quyết định, đưa tay lấy chiếc bánh kem pho mát.
Tôi cũng không nói dối vị vệ sĩ mới ở điểm này.
Quả thật tôi không thực sự giỏi về nghiên cứu và phát triển thuốc, nhưng lại thành thạo hơn về kỹ thuật.
Nhưng tôi vẫn phải xem lại và ghi nhớ kỹ tất cả những tài liệu này. Sau đó chỉnh sửa lại rồi mang chúng cho đồng nghiệp nhỏ tương lai của tôi, Miyano Shiho. Một đứa trẻ mười ba tuổi lại tới đây nghe mấy cái này cũng không tránh khỏi quá chói mắt.
Hạng mục nghiên cứu mà cha mẹ quá cố của Miyano Shiho từng để lại là một loại tân dược, được xếp vô cùng đẹp mắt và gọn. Kể cả việc cô bé được đưa sang Mỹ du học và những công việc chuẩn bị kế tiếp đều để cô bé có thể tiếp nhận hạng mục mà bố mẹ cô để lại.
Lúc đầu, boss muốn tôi tiếp nhận hạng mục này. Bởi vì vào thời điểm vợ chồng Miyano qua đời, Miyano Shiho vẫn là một đứa trẻ chưa bộc lộ tài năng. Vì vậy, sau khi phát hiện ra chỉ số IQ của tôi cùng chứng siêu trí nhớ. Tôi đã bị sắp xếp đi trên con đường phát triển thuốc.
Chỉ là dưa hái xanh không ngọt.
Tôi không chỉ không có năng khiếu ở trên mảng điều chế thuốc, ngược lại còn trong quá trình nghiên cứu mân mê ra mấy thứ đồ kỳ. Chẳng hạn như dịch chiết giúp tinh chất gà tươi ngon hơn…
Cuối cùng, sếp cũng phải tiếc nuối thừa nhận tôi không có năng khiếu trong ngành này. Sau khi kiếm được rất nhiều tiền nhờ việc bán bằng sáng chế đồ vật tươi sống mà tôi tìm được, hắn quyết định nuôi thả tôi, để tôi tự chọn hướng đi mà mình thích.
Về việc sau này tôi phát hiện ra rằng tôi thích mày mò với mấy phát minh nhỏ hơn và chuyển sang kỹ thuật. Đó lại là một câu chuyện khác.
Trước khi Miyano Shiho có thể tiếp quản, tôi vẫn cần sắp xếp và theo dõi những tài liệu này.
Lúc đó viện nghiên cứu của vợ chồng Miyano đã xảy ra hỏa hoạn, nhiều tài liệu không còn, cần phải bổ sung nhiều thứ.
Tôi dựa trên các trang phế liệu đã được cứu sau vụ hỏa hoạn, suy đoán khôi phục tài liệu, từ từ bổ sung.
Sau khi cầm chiếc bánh pho mát đặt lên khay nhỏ của mình, tôi nhìn Toru Amuro: "Sao anh lại hỏi nhiều thế? Công việc của anh cũng không phải nghiên cứu mấy cái này mà?"
Thanh niên tóc vàng nhếch miệng: "Muốn leo lên trên cũng không thể cái gì cũng không biết, đúng không?"
À... Thì ra là kiểu người mới có tham vọng.
Ánh mắt tôi lộ vẻ hiểu rõ. Người bị Vermouth lừa gạt bắt tới làm vệ sĩ cho mình, đoán chừng cũng có một số thỏa thuận ở đằng sau.
Ví dụ như bảo vệ tôi, sau đấy Vermouth sẽ tiến cử cho anh ta mấy thứ linh tinh.
Mặc dù theo hiểu biết của tôi về Vermouth, người mới này đã đạt đến mức có thể tiến cử, cô ta chỉ là lợi dụng thôi.
Vẫn còn quá trẻ… Không biết bí quyết làm thành viên chủ chốt cao cấp nhất là câu người mới.