Khi đã có chức danh trong tổ chức, chúng tôi đều gọi nhau bằng chức danh.
Lúc tôi nghe đến cái tên Cacao, tôi đã hiểu rõ và gật đầu với anh ta: "Là tôi."
Sau khi nói xong, tôi tiếp tục cúi đầu ghi chép những câu hỏi sẽ được hỏi trong buổi hội thảo ngày mai vào sổ tay.
Mặc dù đối với người quen tôi là người hướng ngoại, và thậm chí với người lạ cũng có chút thân thiện. Nhưng đối với người mới trong tổ chức, tôi luôn tuân thủ nguyên tắc lạnh lùng nói ít sai ít.
Đặc biệt, Vermouth cho rằng người mới này rất có năng lực, rất có thể anh ta sẽ lấy được biệt danh trong năm nay.
Tôi không muốn phơi bày con người thật của mình trước người mới như thế này.
Chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê.
Sau khi xác nhận thân phận của tôi, anh ta ngồi ngay đối diện tôi, liếc cuốn sách của tôi như vô tình trông thấy, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, tầm mắt dừng trên mặt tôi.
"Tôi có thể xác nhận hành trình ngày mai với cô không?"
Chuyện này có liên quan đến tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thông báo lịch trình: "Buổi tọa đàm chính thức bắt đầu vào lúc 10 giờ, từ đây qua đó còn đủ 30 phút nữa. Tới 9 giờ 10 phút chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển. Và tôi cần anh đi cùng. Vermouth đã nói nội dung nhiệm vụ với anh rồi, phải không?"
Bên kia mỉm cười: "Ừm, bảo vệ cô đúng không?"
Tôi gật đầu một cái, tiếp tục cúi đầu sắp xếp nội dung câu hỏi.
Bầu không khí trong phút chốc trở nên im lặng.
Đoán chừng bầu không khí này khiến đối phương cảm thấy có chút xấu hổ. Ước chừng trôi qua hai ba phút, bên kia lên tiếng lần nữa: "Cô là nhân viên nghiên cứu của tổ chức?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, chân thành nói: "Anh không cần phải cố gắng nói chuyện với tôi đâu. Anh coi tôi như một nhà nghiên cứu thiên tài mắc chứng tự kỷ sợ hãi xã hội là được."
Sau đó, tôi nhìn thấy trên mặt anh ta lộ ra biểu cảm phức tạp quen thuộc.
Aiz, tại sao những người này luôn không hiểu được sự hài hước của tôi, chưa có ai đùa được câu này?
Sau khi trò đùa của tôi không thành công, mối quan hệ giữa tôi và vệ sĩ mới của tôi đã xuống mức đóng băng.
Tuy nhiên, đối phương không cố gắng nói chuyện với tôi nữa, cũng không nói mấy câu buộc phải giao tiếp.
Một bầu không khí cứ như vậy cho đến khi diễn ra hội thảo.
Mặc dù người bên kia thực sự là vệ sĩ của tôi, nhưng đi tham gia hội thảo chắc chắn không thể nói như vậy được. Tôi trên danh nghĩa là một học sinh nhưng lại mang theo vệ sĩ, không phải là nói với người khác rằng tôi có giá trị bị người ta nhắm tới sao?
Sau khi lấy vé vào cửa của mình, tôi cũng đưa một cái cho người đi cùng tôi Amuro, dặn dò nói "Từ giờ trở đi, anh sẽ là bạn cùng lớp của tôi, Michael."
Người bên kia nhận lấy, nhìn cái tên được ghi trên tấm vé, tò mò hỏi: "Cái này là đồ giả sao?"
“Không, thực sự có người tên Michael.” Tôi chắp tay sau lưng, nhìn dòng người đông đúc nơi đại sảnh, trầm mặt chậm rãi nói: “Chỉ là tôi khiến cho cậu ta không tới được.”
Amuro giật mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn nhiều, ánh mắt cũng thay đổi, đè giọng nói: "Một mình cô làm? Cô xử lý sạch sẽ chưa?"
"Anh đang nói cái gì vậy?" Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt ngạc nhiên, có chút hoảng sợ, "Tôi rất tuân thủ luật pháp! Tôi chỉ hứa sẽ giúp anh ấy làm nhiệm vụ nhóm tiếp theo để đổi lấy tấm vé này! "
Toru Amuro: "..."
Tôi nghiêm túc nói với anh ta: "Đây là một cuộc hội thảo nghiêm túc. À, anh có mang theo súng không?"
"Mang theo."
"Này! Lỡ kiểm tra an ninh thì sao? À, quên mất, suýt chút nữa quên mất chuyện thiết bị kiểm tra an ninh ở đây đều bị hỏng rồi ..." Tôi sốt ruột nói, "Tóm lại, nếu không phải bị ép vào đường cùng, anh tuyệt đối không được làm bất cứ điều gì bất hợp pháp."
"..." Tôi thấy Amuro lại lộ ra biểu cảm như lúc trước tôi kể chuyện cười. Anh ta cầm lấy vé vào cửa, nhìn tôi một cái thật sâu: "Đừng lo lắng, tôi sẽ tuân thủ." Thực sự thì tôi không tin lắm, dù sao thì tôi cũng hiểu rất rõ tác phong của những người trong tổ chức.
Tôi vẫn nhớ cảnh sếp Gin bảo với tôi không nên làm ra động tĩnh quá lớn, nhưng quay đi quay lại đã cho nổ tung tòa nhà.
Kể từ đó, tôi mất một thời gian dài không giải thích được không tạo nên động tĩnh lớn là như thế nào.