Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 8

"Sắp rồi." Tôi nói cho có lệ.

Đúng vậy, ngoài công việc trong tổ chức, tôi còn có công việc bên ngoài giống như cô Vermouth làm vỏ bọc.

Và công việc bên ngoài của tôi... Là viết tiểu thuyết.

Và nội dung thì… À, có một số tiểu thuyết 18+ không phù hợp với trẻ em.

Cô giáo của tôi cũng biết chuyện này, cô ta vẫn ủng hộ sự sáng tạo của tôi. Khi tôi thiếu cảm hứng, cô ấy sẽ kể cho tôi nghe kinh nghiệm cô ta đùa bỡn đàn ông như một câu chuyện trước khi đi ngủ. Thậm chí với tôi cô ta còn không để ý dáng vẻ liệt nữ bên ngoài của mình.

Aiz, chỉ hy vọng sếp Gin không bao giờ biết chuyện này.

Nam chính trong "Buổi chiều Martini" bán chạy nhất của tôi, người bị nữ chính vứt bỏ sau khi ngủ xong dựa trên hình mẫu của sếp Gin.

Cuốn sách này cũng được Vermouth khen ngợi nhiều nhất. Vì thế cô ta còn thưởng cho tôi, dẫn tôi đi Châu Âu nửa tháng để ăn nhiều nhà hàng Michelin khác nhau, P/S: Là chi phí hoàn toàn được thanh toán bởi tổ chức.

Cho nên, tôi thực sự rất xấu hổ khi nói với sếp Gin, nếu đối xử với tôi như cánh tay đắc lực, sớm muộn gì cũng sẽ bị trọng thương.

Cuối cùng, theo yêu cầu của Vermouth, tôi pha một cốc "Nụ hôn thiên thần" cho cô ta.

Loại cocktail này được làm dựa trên cacao, sau đó được đổ với kem tươi, và cuối cùng là một quả anh đào được thêm vào miệng ly.

Thoạt nhìn quả anh đào sẽ có cảm giác như mũi tên của thần Cupid đâm xuyên qua trái tim nên được gọi là "Nụ hôn của thiên thần".

Tôi nghĩ loại rượu này hơi ngọt, nhưng Vermouth thích để tôi pha cho cô ấy, ngay cả khi mỗi lần cô ấy chỉ nhấp một hoặc hai ngụm.

Kể cả danh hiệu “Rượu Cacao” của tôi, cũng do cô ta lấy. Vì cô ta nghĩ tôi dễ thương.

Tôi không ý kiến gì với điều này ... nhưng tôi nghĩ rằng cô ta không thích cacao, cô ta thích "Thiên Thần". Tôi luôn cảm thấy rằng cô ấy thực sự có một thiên thần phức tạp, mặc dù ngoại hình, sở thích và tính cách của cô ấy không liên quan gì đến thiên thần.

Tôi chỉ coi chuyến đi đến Nhật Bản này như một đoạn nhạc đệm nhỏ.

Ngay cả khi tôi đã nghĩ đến việc liên lạc với cảnh sát Matsuda khi tôi đến Nhật Bản lần nữa. Nhưng sau khi Vermouth phát hiện ra chiếc kính râm tôi đang đeo, tôi đã xóa thông tin liên lạc của anh ta khỏi điện thoại.

Nhưng tôi vẫn giữ chiếc kính râm, dù sao thì chúng cũng là chiến tích của tôi.

Không biết có phải do quan hệ giữa FBI và khi tôi ở sân bay về không. Một thời gian, sếp Gin cũng hỏi tôi rất nhiều vấn đề. Sau Vermouth có việc rời khỏi, cô ta nói rằng tổ chức sẽ cử một vệ sĩ cho tôi.

Tôi nghĩ đó là chuyện tốt.

Rốt cuộc, sau đó tôi sẽ tham dự một cuộc hội thảo quan trọng. Theo hiểu biết của tôi, loại tình huống này là một tình huống rủi ro cao đối với loại hình tượng của tôi, và tất cả đều diễn ra như trong phim vậy.

Điều Vermouth nói với tôi là vệ sĩ này là một vệ sĩ tốt, và anh ta là nhập cư ở Hoa Kỳ, anh ta gia nhập không lâu, nhưng khả năng của anh ta khá tốt, anh ta khá nổi bật. Ước tính nếu được xác nhận không có vấn đề gì sau vài nhiệm vụ nữa, boss sẽ ban cho anh ta biệt danh. Tôi cảm thấy khá tốt. Những người ưu tú của tổ chức trong tương lai sẽ là vệ sĩ của tôi, cũng cảm giác có thể yên tâm.

Cứ như vậy, tôi và vệ sĩ tạm thời gặp nhau tại địa điểm đã thỏa thuận.

Người bên kia có mái tóc ngắn màu vàng nhạt, nước da màu lúa mì, nhìn qua một đôi con ngươi màu xám tím, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ.

"Cô là Cacao à? Tôi là Toru Amuro.”