Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 5 - Chương 17: Dâm trùng lông lá tra tấn (H++)

"Ứ Ứ Ứ… Ư ư ư… Ưm ư ư… Ứ Ứ Ứ… Ô ô ô… Ứ Ứ… Ahuhu…" Nàng bất lực khóc nấc, thút thít xụi lơ thân thể, bỏ mặc trọng lượng cơ thể dồn hết xuống nơi tư mật, ghim sâu vào hai hùng căn thô lớn ra ra vào vào.

"Gruuu…" Đại Vương ánh mắt dịu lại, vòng tay kéo nàng ôm vào l*иg ngực, một tay ve vuốt lưng, một tay nắn nót xoa bóp lấy đôi nhũ hoa xinh đẹp đung đưa không ngừng của nàng.

Hắn hé môi ngậm chặt đôi môi nhỏ nhắn, thọc lưỡi vào cuống họng ngoáy lộng, hắn cũng muốn nới rộng cái miệng nhỏ này của nàng nha, ngậm vào đầu nấm của hắn chắc sẽ sảng đến tận xương tủy.

Hắn rùng mình kịch liệt, eo hông cong lên, thúc mạnh cự căn vào sâu thẩm bên trong nàng, đội lên đáy huyệt cả một đoạn cao.

Phụt…Phụt…Phụt…

"Á………….Aaaaaaaaaaaaa……Á……Aaaaaaaaaaaa….." Nàng giật nẩy mình, tung người quẩy loạn, điên cuồng gào khóc.

Phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập……

"Gru… Gru… Gruuuu… Rống Rống Rống….. Rống……." Đại Vương càng thêm luật động mạnh mẽ thọc sâu, hung bạo gồng cứng cơ bắp toàn thân dồn lực dập mông không ngừng nghỉ.

Phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập……

"Á………Aaaaaaaaaaa……Á……..Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……" Nàng đau buốt thống khổ, thân thể hoàn toàn mất khi kiểm soát nhảy dựng dựng đá đạp hai chân lung tung run rẩy khóc la vô cùng thảm thiết.

Phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập……

Đại Vương giữ chặc lấy nàng không buông, eo hông thúc càng thêm mạnh bạo cuồng dã mặc kệ âm thanh kêu khóc thảm thương của nàng.

"Gruuuuu…. Rống Rống Rống Rống……………" Cái đầu sư tử trắng của hắn lần nữa nhấp nháy nhấp nháy như muốn xổng chuồng thoát ra.

"Á……………Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa….. Đau! Đau! Aaaaaaaaaaa………… Xuyên thủng ta rồi! Thủng ta rồi! Á……Aaaaaaaaaaa……" Nàng đạp mạnh hai chân giật nẩy nẩy lên thân thể cuồng loạn cố gắng tránh thoát sự đâm thọc cuồng dã của hắn.

Lỗ nhỏ phía sau đồng thời bị Nhị Vương dồn lực dập mạnh công kích như muốn đâm xuyên, đáng tiếc chỉ có thể đội cao cánh cửa cổ đáy huyệt của nàng mà không cách nào xông vào bên trong.

"A………..Gruuuuu…. RỐNG…………………." Tiếng rống rung chuyển trời đất của thú vương vang rền cả cánh rừng sâu. Thân hình cao lớn của hắn rung rẩy quẩy mạnh.

PHỐC… Đầu nắm bung lớn sưng to trở nên khổng lồ, khóa chặt bịt kín không cho phép bất kỳ giọt dịch nào thoát ra khỏi đáy huyệt của nàng.

PHỤT… Từng dòng từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng bỏng phun xoáy tưới khắp vách tường hoa non nớt mẫn cảm. Kịch liệt bỏng cháy, nhanh chóng mạnh mẽ ăn mòn thấm sâu xuyên vào nuôi dưỡng vách tường hoa.

"Á………..Aaaaaaaaaaaaaaa……………………………" Nàng tê tâm liệt phế lắc mạnh đầu thét gào.

"Gruuuuuu…. Rống Rống Rống Rống……"

Đại Vương bật người đứng dậy, rút nàng rời khỏi hùng căn của nhị đệ.

Thân thể bé nhỏ của nàng bị Đại Vương ôm dán chặt, hai chân run lẩy bẩy xụi lơ thẳng tắp banh rộng quơ quơ giữa không trung.

"Ứ… Ứ…Ứ Ứ Ứ… ư ư ư… Ứ Ứ Ứ ư ư ư ư…"

Nàng ngửa cổ thở thoi thóp hai mắt trắng dã. Nộn huyệt bị hùng căn thô lớn gân guốc xỏ xuyên dính chặt đến tận gốc, không có một kẽ hở. Đau đớn buốt nhói chết đi sống lại vô cùng thống khổ.

Nộn huyệt co thắt vặn xoắn liên hồi, bụng dưới giật nẩy nẩy nẩy kịch liệt mất kiểm soát.

"Hư… Grru Gruu… Sảng chết ta! Nộn huyệt muốn bấm gãy ta hay sao hả? Bảo bối!" Hắn ve vuốt liếʍ mυ'ŧ khắp vai cổ nàng, ôm dán sát nàng vào lòng vuốt ve nắn bóp.

Nộn huyệt non nớt do quá mức kịch liệt ma sát mà túa máu rỉ rả cuộn theo mật dịch tuôn trào kéo thành từng sợi tơ trắng đỏ rơi rớt nhiễu nhiễu xuống mặt giường.

Miệng huyệt sưng húp phồng lớn rướm máu phập phều phập phều vô cùng đáng thương. Hai mảnh âm thần bị kéo căng mỏng dính trong suốt xuất hiện từng tia vết nứt liti chằng chịt run rẩy run rẩy cố gắng kéo rộng nuốt vào cự căn khổng lồ.

"Ứ… Ư ư ư ư…"

"Hừ… Hưm… Gruuu… Cái lỗ nhỏ của nàng thật là tham ăn! Mới đây đã nuốt sạch tinh hoa của ta rồi? Còn muốn sao? Nhị đệ sẽ giúp nàng bồi bổ đáy huyệt non nớt nhé! Ăn thật nhiều vào, sau này mới dễ dàng thụ thai nuôi dưỡng con của chúng ta!"

Hắn luyến tiếc nhè nhẹ rút ra hùng căn đã mềm xuống rời khỏi huyệt động thực cố mất hồn của nàng.

Liếc mắt ra hiệu liền trao nàng vào trong vòng ôm của nhị đệ.

"Hư… Là do lỗ nhỏ của nàng không ngoan ngoãn mở lớn cho ta xỏ xuyên đó nhé!" Nhị Vương bĩu môi lườm lườm, dang tay ôm trọn thân thể nhỏ nhắn co giật liên hồi vào trong ngực, vòng hai tay nàng quấn lên cổ hắn, cằm tựa vào vai ngả đầu thở nặng nề thoi thóp.

Đôi chân thon mảnh của nàng vô lực banh thẳng xụi lơ run rẩy lung lay giữa không trung.

"Thật sự là phải bồi bổ thêm dâʍ ɖị©ɧ cho nàng rồi! Chưa gì đã rũ rượi thế này a!" Đại Vương mở ra l*иg giam, cầm lấy con da^ʍ trùng lớn bằng ngón tay trên thâm đầy lông lá mướt rượt bước đến.

"Gruuu…" Nhị Vương rùng mình, đặt hùng căn gồ ghề kề sát miệng huyệt vừa bị đại ca thọc phá tàn nhẫn vẫn còn sưng tấy của nàng.

Thúc mạnh, xỏ xuyên.

Phụt… Phựt Phựt Phựt Phựt… Từng tầng từng tầng vòng thịt mềm non nớt bị hung vật gồ ghề kéo căng, cuồng bạo xỏ xuyên đến đáy huyệt, khóa chặt lấy vách tường hoa mẫn cảm yếu ớt.

Đại Vương liền lập tức đứng phía sau thả con da^ʍ trùng gớm ghiếc kinh tởm đầy lông lá chui nhanh vào huyệt động thứ hai của nàng.

"Á……………….Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……." Nàng mở bừng hai mắt, lắc đầu vung vẫy cuồng loạn, hai chân đá đạp kịch liệt đầy hoảng hốt.

Nàng cảm nhận rõ ràng thứ gì đang ngọ nguậy trườn dài xoắn sâu vào lỗ nhỏ của mình, vô cùng kinh khủng.

Ầm Ầm Ầm… Nàng nghe được âm thanh sụp đổ của linh hồn mình, nhưng ý thức lại cực kỳ thanh tỉnh, cực kỳ tra tấn thống khổ.