Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 5 - Chương 15: Ta chịu không nổi! Chịu không nổi! (H++)

"Hư… Hộc … hộc hộc hộc…"

"Gru… Hộc hộc…"

Hai vị thú vương thở hồng hộc hồng hộc, nhắm chặt mắt cố trấn tỉnh bản thân tìm về lý trí, bọn họ không thể hóa thú vào lúc này, hoa viên của nàng sẽ vỡ tan ra mất.

Đại Vương chống hai tay ra sau ngồi nhổm dậy, ngửa đầu ra sau thở dốc liên hồi.

Nhị Vương nhắm mắt nghiêng người lên trước, ôm lấy thân thể nhỏ bé đỏ rần hơi thở thoi thóp ngắt quãng siết chặt vào l*иg ngực vuốt ve, hôn liếʍ lên má nàng.

"Ta biết nàng nghe được! Chầm chậm hít thở, đừng cố gắng cử động quá mạnh, chầm chậm thôi! Ta sẽ rút thú căn ra ngay lập tức! Sẽ giúp nàng liếʍ nộn huyệt giảm bớt cơn đau! Hít thở thật sâu nhé bảo bối! Thể lực của nàng sẽ lập tức phục hồi ngay thôi! Ngoan!"

Lỗ nhỏ vừa bị hắn phá thân khít rịt đến mức nhốt hết toàn bộ xử nữ huyết ở bên trong huyệt động, hắn phải rút ra giúp nàng giảm bớt cơn co thắt, cũng để hắn hưởng thụ sạch sẽ thứ dịch mật bảo bối này.

"Hức… Ứ ứ…ứ…" Nàng hoàn toàn nghe được, hoàn toàn cảm nhận được cơn đau rát buốt như xé rách bản thân thành hai nửa.

Dâʍ ɖị©ɧ thật sự quá mức đáng sợ, khiến nàng luôn luôn bảo trì lý trí thanh tỉnh không vì hoan ái quá mức kịch liệt mà trở nên loạn trí.

Nó lại trở thành ác mộng của nàng, mặc dù bị đau đớn rút sạch lực lượng phải ngất đi. Nhưng nàng đều nghe rõ, cảm nhận rõ mọi thứ diễn ra xung quanh mình.

Nhị Vương mạnh mẽ nắm lấy eo nàng giật mạnh rút lên, để hai chân nàng đứng thẳng.

PHỤT PHỤT….. Hai lỗ nhỏ bị cường lực rút mạnh ma sát nhả ra hai thanh thú căn khổ lồ khủng bố.

Mật dịch hòa lẫn xử nữ huyết bắt đầu phun trào ào ạt.

Nhị Vương há lớn miệng ngậm mυ'ŧ lấy trọn vẹn phần chân tâm, chiếc lưỡi nhám dài thò vào liếʍ láp khắp nơi trong huyệt động nhỏ hẹp.

"Ứ Ứ Ứ…. Ứ ư ư ư…." Nàng không còn chút sức lực nào để giãy giụa kêu khóc, để mặc hắn bày bố, vểnh mông nhỏ tròn căng, áp huyệt động non nớt kiều nộn vào môi lưỡi mặc hắn càn quấy liếʍ đảo.

Đại Vương lập tức giơ tay ôm lấy đôi vai mảnh khảnh run run của nàng vào lòng, yêu thương vuốt ve, mυ'ŧ hôn lên gò má ướt đẫm nước mắt đáng thương.

Lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc…

Âm thanh ái dịch bị ngoáy lộng khắp bên trong vách tường hoa non nớt, đầu lưỡi của hắn càn quấy lên xuống thay đổi liên tục bên trong cả hai nộn huyệt mẫn cảm của nàng.

"Ứ…Ứ Ứ… Ư ư ư ư ư… Ứ Ứ Ứ… ư ư ư…" Nàng nhếch đầu úp mặt dụi dụi vào bờ vai rắn rỏi của Đại Vương.

Đôi chân nhỏ run lên lẩy bẩy bị Nhị Vương nắm eo nâng cao áp môi liếʍ mυ'ŧ nộn huyệt không ngừng nghỉ.

Lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc…

"Ứ ứ ứ ư… Ô ô ô… Ô ô ô… Ứ ư ư… Ô ô ô…"

Mật dịch lại tuôn ra tràn lan do hai lỗ nhỏ bị môi lưỡi Nhị Vương kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ.

Hai chân nàng bắt đầu nhún nhún nhảy dựng dựng lên, mông nhỏ tròn căng vểnh vểnh giật nẩy nẩy nẩy liên tục không ngừng.

Lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc…

"Ô ô ô…Tha ta! Tha cho ta đi mà! Vương! Ô ô ô…" Nàng yếu ớt thút thít, ngửa đầu, đôi mắt đẫm nước đáng thương nhìn thẳng vào mặt Đại Vương, môi lưỡi run run lấy lòng hôn hít liếʍ láp liên tục lên mặt hắn.

"Biết hôn lấy lòng ta rồi sao?" Đại Vương hưng phấn mỉm cười sủng nịch, ve vuốt lưng nàng.

"Nhị đệ đang giúp nàng thoải mái, dựa vào vai ta cố gắng hưởng thụ là được! Sẽ sảng chết nàng! Không đau chút nào đâu bảo bối!"

Lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc…

"Ứ ứ ứ… Ô ô ô…Ứ ứ ứ…Vương! Xin chàng! Đừng thọc lưỡi ngoáy bên trong lỗ nhỏ của ta! Ô ô ô…"

"Ứ Ứ Ứ ư ư ư… Ta chịu không nổi! Chịu không nổi! Ahuuuuuuu…."

"Á……..Aaaa…. Ứ ư ư ư….Sảng! Sảng chết ta! Ô ô ô! Buông tha ta đi mà! Vương! Vương! Ô ô ô…."

Nàng chịu không nổi rùng mình liên tục, mật dịch tuôn tuôn tuôn mạnh mẽ, thậm chí bắn phụt phụt phụt xông thẳng vào môi lưỡi của Nhị Vương khiến hắn vô cùng thỏa mãn, hai mắt lim dim càng thêm cuồng loạn mυ'ŧ liếʍ ngoáy đảo hai nộn huyệt thơm ngọt của nàng.

"Ngoan! Lỗ nhỏ thứ hai của nàng vẫn không cách nào xỏ xuyên được vào tận đáy huyệt, thú căn bị chặn lại bên ngoài vách ngăn! Chúng ta cần phải ra thật nhiều nước để làm mềm huyệt động của nàng hơn nữa! Hiểu sao? Nếu vào không được lại không cách nào giúp nàng giãn nở thêm nữa, chúng ta chỉ có thể thả con da^ʍ trùng lông lá đó vào nới lỏng giúp nàng nha!"

"Ứ Ứ ư ư ư… Ô ô ô… Sướиɠ quá! Lỗ nhỏ sướиɠ quá! Aaaaa….. Á….Aaaaa…. Sướиɠ chết rồi! Vương! Vương! Mở rộng giúp ta bằng lưỡi! Ô ô ô… Ta không muốn da^ʍ trùng lông lá! Không muốn… Ô ô ô…

Nàng giật nẩy giật nẩy co rút thân thể, vòng tay ôm siết lấy cổ Đại Vương, hôn hít liếʍ láp lung tung lên gương mặt hắn, bẹp miệng ủy khuất ra sức nịnh nọt.

"Xem nàng nịnh nọt giả dối này! Nhưng ta thích nha! Phải ngoan ngoãn nghe lời như này biết sao? Hahaha!"

Hắn âu yếm vòng tay xoa xoa nắn nắn hai quả đồi tròn căng rũ xuống đong đưa mê hồn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve giúp nàng phục hồi lại thể lực.

"Gruuu…. Thơm chết ta! Ngọt lịm u hương! Gruuu… Hư hư hư… ực ực ực…" Nhị Vương rùng mình liên tục, gồng cứng thân thể đầy cơ bắp, say xưa liếʍ mυ'ŧ nuốt sạch mật hoa của nàng.

Lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc lọc tọc…

"Á……Aaaaa….Á…Aaaaaaaaaaaaaa…… Trời ơi sướиɠ quá! Sướиɠ quá! Ô ô ô…"

"Ứ ư ư ư… Ư ư ư… Á…..Aaaaa….. Đừng thọc nữa mà! Vương! Đừng thọc lưỡi vào nữa! Ô ô ô… Ta muốn xi xi! Muốn xi xi! Ô ô ô…"

Cao trào cực khoái dồn dập ập đến, chồng chất khiến nàng không biết mình đang ngẩng đầu kêu khóc hay là đang nhảy nhót run rẩy sung sướиɠ.

Đau rát buốt nhói lẫn lộn với từng cơn sóng triều kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn nhấn chìm nàng xuống biển sâu du͙© vọиɠ.

Từng lỗ chân lông nổ tung, đôi chân run rẩy nhón cao rồi lại hạ xuống, duỗi thẳng đá đạp quơ quơ.

Vách tường hoa non nớt tham lam cắn nuốt vặn siết lấy chiếc lưỡi thô dài đầy gai thịt khóa chặt không muốn buông rời.

Sướиɠ chết nàng! Sảng chết nàng rồi! Ô ô ô…