"Nàng quỳ bò úp sấp, chân tâm thả lỏng!"
Thiên Minh chỉnh giúp hai tay hay chân của nàng chống cao, quỳ bò trên giường, hai chân dang rộng.
hắn trêu chọc vỗ vỗ nhẹ mông nhỏ đang vểnh lên run rẩy của nàng.
"Hức…hức!" Như Nguyệt nghe lời cố gắng giữ nguyên tư thế theo ý hắn.
Thiên Minh lập tức quỳ bò chồng lên thân thể bé nhỏ của nàng, cũng không đè ép trói buộc nàng.
"Vểnh mông lên cao thêm nữa!" Nàng quá thấp bé, hắn dù rằng cũng là quỳ bò chồng lên nàng nhưng cao lớn hơn nàng cả một gang tay.
Hắn nhích hai chân cách ra hơn chút nữa để có thể hạ thấp dục căn dán vào chân tâm của nàng.
"Ô…" Nàng có chút ủy khuất úp mặt xuống gối, mông lại càng vểnh cao lên cạ cạ vào lùm cỏ khô cứng mọc dưới gốc cự căn.
"Chịu đựng!" Thiên Minh đắc ý nâng lên dục căn cạ cạ mài sát vào khe rãnh nằm dọc giữa chân tâm nàng, bên trên lỗ nhỏ còn vương lại vài tia máu li ti vô cùng yêu diễm câu nhân.
Hai mảnh âm thần run run khép mở sợ hãi cự vật ấm nóng cứng như sắt thép đang tìm đường chịu vào huyệt động non nớt mất hồn.
"Ô ô ô …" Cửa huyệt bị dị vật mạnh mẽ chà xát, nhấp nhấp chọc chọc kéo căng lỗ nhỏ cưỡng ép chen vào đầu nấm thô lớn như nắm tay nàng.
Đỉnh nấm đảo ngoáy xoay vòng chen chúc kéo căng lỗ nhỏ non mềm.
"Á… Ư ư ư ư…" Nàng rên xiết, đôi tay bấu chặt gối hô hấp có chút khó khăn.
Dù không bị phu quân trói buộc kìm giữ thân thể nhưng nàng vẫn không dám tự động thoát thân.
Đôi chân thon thon của nàng tự giác banh rộng lên nữa, mông nhếch lên thật cao để phu quân có thể nhanh chóng đi vào, chấm dứt cơn đau rát buốt này càng sớm càng tốt.
"Hừ!" Thiên Minh gầm khẽ, nâng mông hung hãn thúc mạnh dục căn cứng nóng, vặn bung cánh cổng huyệt động non mềm, cường lực đỉnh lộng xông thẳng trọn vẹn toàn bộ phần nấm đầu thô lớn vào trong.
Phựt….
"Á…..Á…..A……a a a a a a a a a—!" Như Nguyệt ngẩng cao đầu, từng tiếng kiều đề vũ mị vang xa.
Nàng run run vặn vẹo thân thể bé nhỏ, huyệt động kiều nộn ướŧ áŧ bị dị vật khổng lồ cưỡng chế xâm phạm căng nứt.
Đôi tay gầy yếu ôm lấy gối bông bấu xé, nàng đau quá đau quá, lỗ nhỏ nứt vỡ ra rồi ô ô ô.
"Hư…Gru…" Thiên Minh rùng mình gồng cứng thân thể, toàn thân cơ bắp nổi lên cuồn cuộn săn chắc, phần đầu dục căn thô lớn bị huyệt mềm ướŧ áŧ chật khít của nàng bao vây bóp nghẹt.
Hắn tiến không được, lui cũng không xong.
Hắn gồng cứng cơ mông, đong đưa ngoáy lộng, đầu đỉnh cự vật đội cao huyết màng bị xây xát yếu ớt của nàng.
"Ô ô ô… Phu quân! Xin chàng đâm rách nó! Đâm rách nó! Ô ô ô!" Nàng thống khổ hét thảm, ngẩng cổ lắc mạnh đầu, cầu khẩn người nam nhân đang tà ác đùa nghịch lỗ nhỏ non nớt chưa kinh qua nhân sự của nàng.
Nàng biết khi huyết màng bị đâm rách sẽ rất đau đớn khổ sở, nhưng còn hơn phải chịu cảm giác rát buốt căng chật không còn lối thoát như hiện tại.
Mỗi cái hít thở của nàng đều khiến bụng nhỏ co bóp thít chặt, từng vòng từng vòng thịt non bị kéo căng, vặn xoắn lấy dị vật thô cứng.
"Đêm còn dài! Nàng chậm rãi hưởng thụ đi! Gruuu…" Hắn tà ác dùng lực đạo vừa phải vừa đủ không để xé rách huyết màng của nàng, vừa đủ để thọc ngoáy xoay vòng nghiền nát từng nếp gấp thịt mềm kiều nộn bị đầu nấm của hắn trướng căng.
"Ô ô ô… Thϊếp đau quá! Đau quá!!!" Như Nguyệt quẫy mông, đong đưa huyệt động khóc nấc.
Huyệt động yếu ớt lần đầu tiếp đón dị vật thô lớn lại bị phu quân tàn nhẫn chà đạp nhấp lộng khiến từng sợi dây thần kinh của nàng kéo căng như muốn bạo liệt nổ tung.
Mật dịch phun xối tràn lan, ướt đẫm nơi hai người kết hợi.
"Hư…" Thiên Minh hít sâu, từng dòng nước ấm áp tưới ngập lỗ nhỏ, từng nếp gấp hành lang bị căng trướng hiện tại đã có thể co dãn đàn hồi, xoa bóp vặn cắn, như ngàn vạn cái miệng nhỏ non nớt trúc trắc ve vuốt mυ'ŧ hôn cự nấm của hắn.
Da đầu hắn căng lên tê dại, dòng điện xẹt qua chạy khắp thân thể hắn, thư sướиɠ đến phát cuồng.
"Ô ô ô… ô ô ô… Thϊếp ngậm không nổi! Ngậm không nổi nó! Lớn quá ô ô ô!" Thân thể bé nhỏ bắt đầu quằn quại, nàng oằn mình khóc rống.
Huyết màng mong manh nhạy cảm bị tàn ác mài mòn, thọc ngoáy. Cự nấm quá mức thô to khiến chân tâm của nàng bị căng trướng đau đớn, vách tường non nớt bên trong huyệt động bị cưỡng ép ngậm lấy nấm đầu thô cứng quá khổ, chỉ ngậm lấy thôi đã khiến nàng rát buốt.
Nàng nhẫn không nổi nữa, cắn răng gồng mình nhẫn tâm lùi mạnh thân thể, trọng lực dồn hết vào chân tâm.
Nàng muốn mượn lực đầu đỉnh cự vật của hắn để tự thọc rách huyết màng của mình mình.
" Á…… A…..A…..A….. aaaaaa—" Nàng thất bại hét thảm, lỗ nhỏ đau đến tê tâm liệt phế.
"A……" Thiên Minh cũng rống lớn, hắn là bị hành động to gan của nàng dọa đến sắp phun sạch tinh hoa, phải rùng mình gồng cứng thân thể kiềm chế du͙© vọиɠ.
Huyết màng vừa bị cự nấm đỉnh căng đội cao sắp nứt toạc thì Thiên Minh liền giật mình trợn trừng mắt khó tin, hắn nhanh chóng giật lùi mông, tàn nhẫn không cho nàng đạt được ý nguyện.
"Ô ô ô…" Nàng đau đớn oằn mình giãy giụa mất kiểm soát, toàn bộ chân tâm bị lực ép mạnh mẽ lúc nãy của nàng kéo căng rát buốt.
bụng nhỏ co rút lại hít thở không thông, từng tiếng rên siết thống khổ phát ra từ đôi môi nhỏ của nàng.
Thiên Minh dùng một tay giữ lại thân dưới đang quẫy đạp điên cuồng của nàng, không để nơi kết hợp vì vậy mà bị mạnh mẽ bứt ra.
Nhìn bộ dạng bị thọc đau đến sống dở chết dở của nàng, hắn có cảm giác bản thân trêu đùa có chút quá đáng rồi.