Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 1 - Chương 2: Kịch liệt tiền diễn (H+)

Thiên Minh gấp hai chân nàng thành hình chữ M dang rộng.

"Hai tay giữ lấy đầu gối, banh rộng chân ra! Không được phép thả!" Hắn nhấp nhẹ chiếc lưỡi khô đắng, thật sự chỉ muốn xông vào ép buộc mị huyệt non mềm thanh thuần mất hồn của nàng nuốt chửng lấy cự côn của mình.

"Hức…Dạ!" Tay nàng giữ lấy hai đầu gối đang bị banh rộng áp sát xuống mặt giường.

Hai mảnh âm thần giờ phút này giống như hai cánh hoa non nớt xâm nghiêm khép kín, phát ra u hương xử nữ mê người.

Thiên Minh hai mắt đỏ đậm, lần nữa nắm lấy hai mảnh âm thần kiều nộn của nàng xả mạnh.

"Ô ô ô ô ô ô ô" Như Nguyệt vừa đau vừa uỷ khuất, thân thể của nàng từ nay đã thuộc về phu quân, ngày ngày phải nằm mở lớn chân ra cho phu quân đâm thọc lỗ nhỏ.

Tú bà từng bắt ép nàng phải núp trong tủ áo xem các vị tỷ tỷ hầu hạ khách quan như thế nào, buộc nàng phải học cách chiều lòng nam nhân.

Thật đáng sợ! Ô ô ô!

Thiên Minh chăm chú dựa vào ánh nến nhìn ngắm cửa huyệt bị mình bá đạo dùng lực kéo căng ra một lỗ hổng bằng ngón tay.

Hắn học võ từ nhỏ nên nhãn thần rất tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng tấm huyết màng mỏng manh co dãn non nớt của nàng.

Hắn cảm thấy thân thể nữ nhân thật sự quá thần kỳ, có rất nhiều mảnh đất màu mỡ thần bí mất hồn mà chính mình cần phải tự tay khám phá.

Thiên Minh cúi đầu hôn lên mị huyệt, nhẹ nhàng dùng lưỡi liếʍ láp hai đường khe rãnh cạnh mép âm thần của nàng.

"Ứ…ứ…ư…" Như Nguyệt hoảng hốt, lần đầu tiên nộn huyệt bị chiếc lưỡi xù xì của nam nhân hôn liếʍ. Nóng rát khó chịu.

Đầu lưỡi xoay vờn xung quanh cánh cửa mị huyệt tìm cách tiến vào lỗ nhỏ chật khít thơm hương xử nữ.

"Ứ ư—" Nàng ngửa đầu ra sau, miệng há lớn thở hổn hển, đôi tay nắm giữ lấy chân càng không dám buông bỏ.

Mật dịch ngát hương phun trào như suối.

Thiên Minh tham lam mãnh liệt mυ'ŧ quyện hoa dịch ngọt ngào, môi lưỡi càng thêm không chút kiên dè khuấy đảo mυ'ŧ cắn cánh cửa vào huyệt động.

Lưỡi của hắn tuy dài như lại quá thô không cách nào chen lọt cửa huyệt động. Hắn nhăn mày cau có khó chịu.

Rời môi lưỡi khỏi huyệt động, hắn tà ác câu môi, tàn nhẫn thọc mạnh hai ngón tay vào mị huyệt.

"Á…Á….a a a —" Như Nguyệt lắc lư đầu, đôi mắt rưng rưng khép lại không muốn bật khóc vì quá đau buốt.

Lỗ nhỏ bị căng trướng, hai ngón tay hung bạo càn quét khuấy đảo từng ngóc ngách huyệt động non nớt kiều nộn.

"Hức hức ư ư ư —" Nàng run rẩy ưỡn cong thân thể ngửa đầu ra sau rên siết, nàng không dám bỏ chạy càng tuyệt không có khả năng phản kháng. Bất lực gồng cứng thân thể cam chịu nam nhân tà ác đùa bỡn nơi tư mật mẫn cảm.

Nam nhân nhìn cơ thể nhỏ bé kiều nhuyễn của nàng cong mình run rẩy chịu trận mà có chút tức giận.

Nàng ngoan ngoãn như vậy làm gì?

Không vùng vẫy giãy dụa cầu xin thì làm sao hắn có thể thỏa mãn thú tính hoả bạo đang sôi sục trong huyết quản?

Thiên Minh híp mắt, tàn nhẫn thọc mạnh đội căng tấm huyết màng mỏng manh của nàng.

"Á….Aaaaaaa…Đau! Thϊếp đau quá! Ô ô ô!" Như Nguyệt đau đớn thấu tâm, đôi tay không còn nghe lời buông bỏ giam cầm đôi chân.

Mông nhỏ của nàng co rụt lại, lùi người né tránh.

Thiên Minh có chút vừa lòng, nhưng lại chưa hả dạ.

Hắn uốn cong hai ngón tay cào cào day day, ngoáy căng trên bề mặt tấm màng mỏng.

"Ô ô ô… Xin chàng! Phu quân! Thϊếp cầu xin chàng! Ô ô ô ô ô ô ô ô!"

Như Nguyệt thống khổ kêu khóc, nàng đau đớn lật mạnh người quỳ bò, úp mặt sâu vào gối nấc nghẹn.

Mông nhỏ sợ hãi vểnh cao nhưng mị huyệt lại không dám rụt lại nhả ra hai ngón tay hắn.

Huyệt động đau đớn co rút kịch liệt cắи ʍút̼ siết lấy hai ngón tay nam nhân muốn giam giữ không cho loạn động.

Mật dịch phun phụt phụt thành dòng chảy tràn khỏi tay hắn xuống mặt giường.

"Vật nhỏ nhiều nước!" Thiên Minh trầm giọng khàn khàn.

Một ngón tay nữa chen vào mật động kiều nộn chật khít ngoáy đảo nới lỏng.

"Ô ô ô ô ô ô ô ô ô —" Nàng nhẫn không nổi rên siết co rụt mông nhỏ, bò lết run rẩy muốn trốn đi.

Thiên Minh không ngờ đến nàng vì quá đau đớn mà thật sự dám liều mình tránh thoát.

Tuy rằng chỉ là nhìn nàng nhếch nhếch mông tránh thoát thôi, hắn cũng đã cảm thấy thích ý.

Hắn hiểu bản thân chính là yêu thích tính ái cường liệt, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mất hồn hắn càng sướиɠ khoái.

Ba ngón tay tà ác của hắn càng tăng thêm lực đạo khuấy đạo ngoáy lộng vách tường thịt kiều nộn non nớt trong huyệt động.

"Á — Ô ô ô — Ô ô ô — Phu quân! Thϊếp van xin chàng! Ô ô ô!"

Mật dịch chảy ròng mang theo vài tia máu li ti rơi vãi xuống tấm trải giường bằng lụa trắng được cố ý chuẩn bị sẵn để chào đón tiểu tân nương lưu lại xử nữ lạc hồng.

Như Nguyệt đau đớn vật vã khép chặt hai chân oằn mình nằm úp sấp, từng âm thanh nức nở bị đè nén trong thanh quản nàng.

Thiên Minh rút tay ra khỏi huyệt động, nhìn thấy vài vệt máu mỏng trộn lẫn mật dịch vô cùng tịch mịch thê lương trãi dài khắp lòng bàn tay.

Cổ họng hắn khô khốc, đưa lên lên miệng nếm mυ'ŧ hương vị ngọt ngào của riêng nàng.

"Thật ngọt!" Ngay cả chút máu tươi từ vết xước trên màng mỏng của nàng hắn cũng cảm thấy quá ngọt quá thơm quá thỏa mãn.

Nàng quả thật là tiểu yêu tinh.