Thiên Minh trang viên, trời chiều u ám mây đen giăng đầy.
Phòng ngủ của trang chủ.
"Trang chủ, mời ngài nghiệm thân!" Tú bà Di Hương lâu đon đả ưỡn ẹo, cười nịnh nọt nam nhân cao lớn tuấn tú bất phàm.
Nam nhân thân thể cường tráng cao lớn rời khỏi bàn trà, bước đến bên giường.
Hắn không chút kiên dè nhìn vào thân thể bé nhỏ chỉ tầm một thước rưỡi, nằm lõa thể hai chân mở rộng, cặp ngực căng tròn vừa vặn bàn tay hắn bao lấy, thiếu nữ ngoan ngoãn nằm trên giường lớn.
Nàng mi thanh mục tú, hai mắt to tròn ngập nước hoảng sợ nhìn thẳng lên nóc giường.
Chân tâm kiều diễm phấn hồng, loã lồ trơn nhẵn không chút lông ti.
Hai mảnh kiều nộn âm thần run run khép chặt cố gắng che lấp miệng huyệt chặt khít mê hồn thực cốt.
Tú bà liền trực tiếp thô sơ giản lượt bắt lấy hai mảnh âm thần kiều nộn của nàng xả ra hết cỡ.
"Á….A…." Thiếu nữ đau đớn ngẩng mặt kiều đề, âm thanh vô cùng vũ mị dễ nghe.
Nam nhân cao lớn cúi người nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ non nớt bị kéo căng.
Ngón tay thô nhám của hắn mạnh mẽ chen vào hoa kín chưa bao giờ có người ghé thăm của nàng.
"Ô ô ô ô…" Dị vật thô nhám sần sùi mạnh mẽ cưỡng ép chen vào huyệt mềm khiến vách thịt non nớt của nàng đau rát, căng đầy.
"Ngậm miệng!" Tú bà quát lớn: " Liền quên mất lời Ta dạy dỗ?"
"Hức…" Thiếu nữ lập tức mím chặt môi không dám làm trái.
"Vật nhỏ này có thể sinh hài tử?" Hắn ánh mắt hoài nghi nhìn thẳng tú bà.
"Nguyệt sự của nàng vừa kết thúc vào hai ngày trước, tuy chỉ mới mười ba nhưng những gì cần có nàng đều có! Thưa trang chủ!"
Nam nhân nhìn vẻ ngoan ngoãn nhẫn nhịn của nàng liền híp mắt tà tà câu môi. Ngón tay cố ý thọc mạnh đỉnh căng tấm màng tượng trưng trong sạch của nàng.
"Á……..Aaaaa……. Ô ô ô ô ô…." Thiếu nữ bất chấp răn dạy, cơn đau rát buốt từ hoa kính đánh úp lại khiến nàng mất đi kềm chế.
Hai chân thon dài vì đau đớn mà quẫy đạp lung tung, thân thể xinh xắn rụt lại lui mông run rẩy bò vào sát góc giường, cuộn cong cơ thể ôm lấy chăn bông khóc nấc.
Nam nhân vừa lòng, đứng thẳng người liếc mắt nhìn tú bà đang định phát nộ: "Tìm quản gia nhận bạc, Ta mua nàng!"
"Dạ dạ dạ, đội ơn trang chủ, nô gia lập tức lui ra!" Tú bà lập tức hiểu ý, cong đôi chân mập ngắn chạy vội ra khỏi phòng còn không quên đóng giúp cánh cửa lại.
Nam nhân lạnh nhạt đưa mắt nhìn thiếu nữ thân thể lõα ɭồ vẫn đang cuộn tròn người bên chăn.
Thiên Minh tự thoát sạch vướng bận trên thân thể lộ ra thịt hành cương cứng thô to bằng nắm tay thiếu nữ, tràn đầy gân guốc phập phồng.
Hai mắt hắn chợt lóe đỏ rực.
Bước lên giường, cánh tay mạnh mẽ nắm lấy mắt cá chân thiếu nữ, kéo nàng đặt dưới thân.
Thiếu nữ hoảng hốt mở to mắt trợn trừng nhìn gương mặt cương trực đầy góc cạnh đang áp sát.
"Ô ô…" Đôi môi cánh hoa mím chặt kinh hoàng lại không dám né tránh, mở to hai mắt rưng rức nhìn hắn.
"Da^ʍ huyệt đã từng cho ai liếʍ qua?" Hắn nguy hiểm nhíu mày.
"Không… Không có… Hức…" Nàng sợ sệt lắc lắc đầu.
"Lần đầu tiên sẽ đau, ráng nhịn!" Thiên Minh lạnh lùng nắm lấy hai chân nàng dang rộng, lộ ra hai mảnh âm thần kiều nộn yêu diễm.
Hắn híp mắt thâm trầm nhìn cảnh xuân hồn nhiên thiên thành bị bắt ép loã lồ trước mắt.
Hắn từ nhỏ đơn độc côi cút không người nhà không thân quyến. Tự dùng nắm đấm cùng xương máu đánh ra một vùng trời. Hắn làm gì có thời gian để tâm đến chuyện nam nữ?
Hắn càng chán ghét đàn tiểu thư khuê cát ưỡn ẹo tha thước suốt ngày lễ nghĩa chi giao. Dòng tộc tranh đấu của các nàng hắn càng không muốn bị liên lụy đến.
Tháng trước hắn sinh thần, huynh đệ kết nghĩa tặng hắn một cuốn sách Xuân Cung vì muốn khơi dậy du͙© vọиɠ của hắn, mau chóng kết hôn sinh hài tử.
Quả nhiên du͙© vọиɠ của hắn thật sự bị thổi bùng không cách nào dập tắt.
Vì không muốn bị trói buộc, hắn tìm đến kỹ viện dặn dò tú bà tuyển chọn hàng tốt bán đứt cho mình.
Nhìn thân thể kiều mềm trắng nõn nà nằm dang rộng hai chân uỷ khuất mà dục hoả trong thân thể hắn bùng cháy.
Thiên Minh cường thế nắm lấy hai mảnh âm thần kiều nộn của nàng mạnh mẽ xả ra.
"Á….. Aaaaaaaaa…… Ô ô ô ô ô ô…" Thiếu nữ lắc đầu kêu khóc, lực tay của hắn còn tàn ác hơn tú bà gấp trăm lần, huyệt thịt non nớt của nàng bị xé căng.
Nàng cố gắng gồng cứng người, đôi chân thon dài run rẩy không dám khép vào, đôi tay bám chặt tấm vải trải giường không dám làm phiền đến hắn.
Tú bà nói nếu nàng không ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ vứt nàng trở về Di Hương lâu làm kỹ nữ, hàng ngày mở rộng da^ʍ huyệt phục vụ khách nhân, ô ô ô.
Nàng không muốn trở về nơi động quỷ đáng sợ đó ô ô ô.
"Đưa ngón tay nàng vào trong!" Hắn khàn khàn hạ lệnh.
Nàng đôi mắt hoảng hốt mở lớn, nâng ngón tay run bần bật của chính mình di chuyển chậm chạp về hướng huyệt động.
"Nhanh!" Hắn gắt gỏng, lực tay nắm lấy hai mảnh âm thần đáng thương của nàng càng tăng lớn, xả mạnh như muốn xé rách ra làm hai nửa.
"Ô ô ô đau đau… Ô ô…" Nàng giật thót hoảng loạn đâm ngón tay thọc sâu vào trong, móng tay thô kệch xước qua tấm màng mỏng của chính mình.
Đau đớn khiến nàng oằn mình khóc lớn.
"Là tấm huyết màng tượng trưng trinh tiết của nàng! Biết sao?" Hắn buông tay khỏi hai mảnh hoa thần của nàng, trầm giọng hỏi.
"Ô ô ô…" Nàng sợ hãi gật mạnh đầu.
"Nó bây giờ là của Ta! Nàng cũng thuộc về Ta! Sau này gọi ta là Thiên! Hoặc phu quân!" Hắn nghiêm giọng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Ân! Ô ô ô ô…" Nàng ngoan ngoãn gật đầu tuyệt không dám trễ nải hắn.
"Từ nay nàng là phu nhân của Thiên Minh ta, tên là Như Nguyệt! Nàng không có quá khứ, tương lai của nàng chính là ta!" Hắn biết cả Phủ Hầu Gia của nàng, người lớn đều bị triều đình sao trảm, tiểu hài tử nam thì biếm làm gia đinh, nữ thì bán vào thanh lâu làm kỹ nữ.
"Ô ô ô… Thϊếp đội ơn phu quân!" Nàng đau lòng nấc nghẹn, nếu không có phu quân chuộc thân cho nàng, thì nàng đã bị lão tú bà gian ác đó mang ra tiếp khách mất rồi ô ô ô.
P/s: Tác Giả đã Dừng Đăng tại Website này!!!