Ngu Ninh Sơ vừa hổ thẹn vừa cảm động, khi ngẩng đầu, trong mắt nước mắt lưng tròng, muốn khóc lại ngượng ngùng rớt nước mắt.
Tam phu nhân duỗi tay, dùng khăn giúp nàng lau nước mắt, khẽ thở dài: “Cữu mẫu là thật hối hận, nếu thời điểm nương ngươi qua đời thân mình ta lưu loát, như thế nào cũng sẽ lại đây, khi đó đem ngươi đón trở về, cũng không đến mức để ngươi sống ngột ngạt bảy năm như vậy.”
Bởi vì có nữ nhi cùng tuổi gần Ngu Ninh Sơ, Tam phu nhân tưởng tượng đem nữ nhi nhà mình ở vào tình cảnh của Ngu Ninh Sơ, thời điểm bảy tuổi tang nương, phụ thân cùng mẹ kế một nhà hoà thuận vui vẻ, tiểu cô nương chỉ có thể một mình mà nhìn phụ thân cùng người khác cười vui, nàng bị lạnh bị bệnh đều không có người hỏi thăm, cùng cỏ dại thiên sinh địa dưỡng có gì khác nhau?
Tống ma ma bên người Tam phu nhân thay chủ tử giải thích nói: “Cô nương có điều không biết, khi cô thái thái qua đời, phu nhân của chúng ta mới đẻ non, cho nên không thể lại đây.”
Ngu Ninh Sơ lần đầu tiên nghe nói việc này, vội an ủi Tam phu nhân: “Cữu mẫu ngàn vạn không cần tự trách, kỳ thật ta sống cũng khá tốt, bọn họ chỉ là không thương ta, nhưng cũng không có khắt khe qua việc ăn mặc của ta, ngài đừng nhìn ta hiện tại gầy, đó là bởi vì hôn sự mà canh cánh trong lòng, cữu mẫu nếu đến Dương Châu sớm ba tháng, chắc chắn ghét bỏ ta lớn lên béo, không giống thục nữ.”
Tam phu nhân xì cười, nhéo nhéo gương mặt Ngu Ninh Sơ: “Ngươi cái miệng nhỏ này nhưng thật ra biết ăn nói.” Sau đó nàng hỏi Hạnh Hoa: “Cô nương nhà ngươi thực sự có béo như vậy sao?”
Hạnh Hoa liếc mắt nhìn cô nương nhà mình, thương tiếc nói: “Quá béo cũng không có, nhưng xác thật so với hiện tại đầy đặn chút.”
Hai tháng này cô nương bị Tào Khuê dọa sợ tới mức không buồn ăn uống, khiến cho gầy đi một vòng.
Tam phu nhân nói: “Được rồi, trên đường hồi kinh cữu mẫu sẽ để người cho ngươi làm món ăn ngon, dưỡng một tháng, bảo đảm để cữu cữu ngươi nhìn thấy một cháu ngoại gái châu tròn ngọc sáng.”
Nói đùa vui như vậy, những chuyện xưa lúc trước khiến bầu không khí nặng nề nhanh tan vào trong hư không.
Không bao lâu, Lý quản sự tới.
Tam phu nhân nói: “Chúng ta vội vã hồi kinh ăn tết, ngươi tạm ở lại Dương Châu một đoạn thời gian, xử trí thỏa đáng sản nghiệp của cô thái thái rồi lại hồi kinh.”
Có thể hồi kinh, Lý quản sự đã thập phần cao hứng, cười nói: “Phu nhân và cô nương yên tâm, ta bảo đảm bán được giá cao, không làm cho cô nương bị thiệt.”
Hiện giờ bất động sản ở Dương Châu phủ, đồng ruộng, giá thị trường có thể so với bảy năm trước khá hơn rất nhiều.
Ngu Ninh Sơ cho Lý quản sự một chén trà, thiệt tình cảm tạ nói: “Ít nhiều có Lý thúc từ giữa hỗ trợ, ta mới có thể thuận lợi nhìn thấy cữu mẫu.”
Lý quản sự không dám nhận, tiếp nhận bát trà thả lại trên bàn, khom người nói: “Kia đều là việc thuộc bổn phận của ta , cô nương không cần khách khí, nếu cô nương ngày mai liền phải theo phu nhân rời đi, nói vậy còn có rất nhiều việc vặt vãnh muốn xử lý, ta liền cáo lui trước, sáng mai lại đến cung tiễn.”
Nói xong, Lý quản sự liền lui xuống.
Tam phu nhân mang theo Ngu Ninh Sơ đi nhà kho của Thẩm thị.
Ngu Ninh Sơ cũng là lần đầu tiên tới nơi này, chỉ thấy bên trong bày rất nhiều đồ vật tinh xảo, đại kiện San Hô để bài trí, thậm chí còn có một tủ giá sinh động như thật bày tượng tuấn mã Thái Hồ, mỗi con ngựa hình thái đều không giống nhau, hoặc đang phi dương chạy băng băng, hoặc đầu ngựa buông xuống dường như đang uống nước.
Nếu không có tận mắt nhìn thấy, Ngu Ninh Sơ cũng không biết mẫu thân có loại yêu thích này.
Nàng mới lạ mà đánh giá những bức tượng ngựa này.
Tam phu nhân từ nơi khác nhìn một vòng, vòng qua tới, đột nhiên nhìn thấy những bức tượng này, nàng sắc mặt khẽ biến, nghiêng hướng Ôn ma ma.
Ôn ma ma thấp giọng nói: “Nàng sống qua ngày khó chịu, đây là một chút việc vui duy nhất.”
Thẩm thị hoa dung nguyệt mạo, trong chúng công tử ôn nhuận nho nhã ở kinh thành, nàng lại chỉ coi trọng người nọ, cũng chỉ ái mộ người nọ.
Người nọ thích ngựa, Thẩm thị liền tiêu tiền thu nạp những bức tượng này, ngày ngày đều phải đích thân thưởng thức một lần, cũng chỉ có khi đối mặt những bức tượng này, trong mắt Thẩm thị mới có thể khôi phục một ít tinh thần sáng rọi thời thiếu nữ.
Tam phu nhân có thể tưởng tượng ra Thẩm thị si tình.
Thậm chí Thẩm thị ra đi vào năm thứ năm khi người kia chết trận, trong đó hẳn có ẩn tình.
“Mang bán đi, loại đồ vật này, không cần mang về kinh thành.”
Tam phu nhân thấp giọng phân phó Ôn ma ma nói, ngay sau đó đi qua đi, đem Ngu Ninh Sơ ngây thơ vô tri lôi đi.
Tiểu cô dính vào tâm ma, hồng nhan bạc mệnh, nàng tuyệt đối không để cháu ngoại gái giẫm lên vết xe đổ của mẫu thân nàng.
Một cái nam nhân thúi thôi, còn không quan trọng bằng tiền tài.