Tam phu nhân hành sự quyết đoán, không chút nào dây dưa dài dòng, cùng Ngu Thượng thương lượng xong chuyện cháu ngoại gái đi kinh thành, liền nói thẳng nàng chuẩn bị ngày mai liền khởi hành hồi kinh, thuận lợi nói có thể kịp cùng người nhà ăn tết trung thu.
Trung thu chính là một năm đại tiết vô cùng quan trọng, toàn gia đoàn viên, tam gia hy vọng thê nhi sớm ngày mang cháu ngoại gái về, những người khác của hầu phủ cũng đều ngóng trông Thế tử gia Thẩm Trác nhanh trở về nhà.
Ngu Thượng quan đồ bị Tam phu nhân nắm giữ ở trong tay, tự nhiên sẽ không lại ngăn trở cái gì, có chút tiếc hận Tam phu nhân không thể ở Dương Châu nhiều thêm mấy ngày, để cho hắn có cơ hội nịnh bợ nịnh hót.
“Kia được rồi, em rể xử lý gia sự đi, ta giúp A Vu đi thu thập bọc hành lý, đúng rồi, nếu A Vu muốn ở kinh thành xuất giá, của hồi môn của nàng nương ta thuận tiện cũng mang qua đi đi, miễn cho tương lai còn phải vất vả lăn lộn.”
Nhắc tới của hồi môn Thẩm thị, Ngu Thượng trong lòng tê rần.
Thẩm thị năm đó làm bại hoại hầu phủ thanh danh, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhi mà lão hầu gia sủng ái, lại phải đi theo hắn xa gả, lão hầu gia trong lòng không nỡ , liền vì Thẩm thị chuẩn bị một phần của hồi môn dị thường phong phú.
Kẻ có tiền mới có nhàn hạ thoải mái thưởng thức minh châu mỹ ngọc, Ngu Thượng vẫn luôn là cái kẻ càng chú trọng tới lợi ích thực tế, hắn không ham sắc đẹp của Thẩm thị, chỉ nghĩ muốn chia sẻ tài phú của Thẩm thị. Đáng tiếc Thẩm thị khinh thường hắn, phu thê trừ bỏ vài lần cùng phòng cơ hồ không có giao lưu khác, hắn không có biện pháp mở miệng đòi tiền tài, Thẩm thị cũng sẽ không chủ động cấp cho hắn.
Thẩm thị lớn lên trong nhung lụa, sau khi rời kinh càng là tiêu tiền như nước, dựa vào việc tiêu tiền để đền bù bất mãn trong lòng.
Ngu Thượng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Thẩm thị không ngừng mà đặt mua một ít đồ vật trang trí đắt tiền.
Rốt cuộc, Thẩm thị đã chết, Ngu Thượng có thể danh chính ngôn thuận mà tiếp nhận nhà kho của Thẩm thị, nhưng mà nhà kho đã không thừa cái vàng thật bạc trắng, những cái đáng giá đã đều bị Thẩm thị ấn lên con dấu của nàng, Ngu Thượng nếu lấy ra đi buôn bán, truyền ra chính là vứt đi mặt mũi của hắn, cho nên Ngu Thượng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn một đống thứ tốt ở nơi đó tích buih, hắn lại một chút đều không dùng được.
Trừ bỏ nhà kho đồ vật chết, Thẩm thị còn ở Dương Châu đặt mua ruộng tốt, bất động sản, nhưng những cái đó đều do Lý quản sự phụ trách, Lý quản sự chính là một con cáo già thành tinh, Ngu Thượng cùng Trần thị liên thủ nhiều năm, mưu hoa đủ loại suy tính, cũng chưa có thể đem Lý quản sự bắt lấy.
Tam phu nhân đưa ra ý muốn mang của hồi môn Thẩm thị đi, Ngu Thượng vẫn rất luyến tiếc.
Nhưng làm quan nhiều năm, Ngu Thượng cũng tích góp được một phần gia sản bàng thân, hắn hiện tại thiếu chính là phương pháp tấn chức.
Cân nhắc xong, Ngu Thượng càng muốn thăng quan.
“Lẽ ra nên như vậy, vẫn là tẩu tử suy xét chu toàn, của hồi môn nương của A Vu vẫn luôn do Ôn ma ma nhìn, ta kêu nàng lại đây cùng tẩu tử giao tiếp.”
Tam phu nhân biết Ôn ma ma, đó là trung phó bên người mẹ đẻ tam gia Tô di nương, trước khi tiểu cô xuất giá Tô di nương đem Ôn ma ma phái cho tiểu cô.
Chờ Tam phu nhân đi vào sân viện của Ngu Ninh Sơ, Ôn ma ma cũng đã lại đây.
Ôn ma ma sắp 50 tuổi, đầu tóc hoa râm, sau khi Thẩm thị chết, bà đã không có tới bên người Ngu Ninh Sơ hầu hạ nữa, cũng không có cáo lão hồi hương, mà là yên lặng mà bảo vệ nhà kho của Thẩm thị.
Nàng chỉ là cầm chìa khóa, Ngu Thượng muốn vào nhà kho, nàng cũng không ngăn trở, Ngu Thượng lấy đi không nhiều vàng bạc lắm, thái độ bà cũng một bộ dáng không có gì sai, bởi vậy, Ngu Thượng không có cớ đuổi Ôn ma ma đi, cũng không an bài Ôn ma ma đi làm việc khác. Nói đến cùng, Ôn ma ma xem như lão nhân ở hầu phủ, dưới tình huống không có ích lợi xung đột, Ngu Thượng không đáng đi đối phó với bà ấy.
Tam phu nhân cùng Ngu Ninh Sơ song song ngồi, Ôn ma ma liếc mắt nhìn Ngu Ninh Sơ, đem một phần danh sách của hồi môn cùng một quyển sổ sách đưa cho Tam phu nhân, giải thích nói: “Đây là danh sách chi tiêu phu nhân sau khi xuất giá tiêu dùng, phàm là vượt qua mười lượng , lão nô đều ghi rõ.”