Thiều Quang Diễm

Chương 7

Ngu Ninh Sơ cùng cữu mẫu đoàn tụ, Trần thị thức thời mà rời đi, cho hai cữu mẫu cháu không gian nói lời thân mật với nhau.

Thẩm Trác, Thẩm Dật cũng thối lui đến trong sân.

Ngu Ninh Sơ không có khóc lâu lắm, bởi vì nàng bỗng nhiên phát hiện váy sam của Tam phu nhân đã ướt một vòng thật lớn, cho dù là đang mùa hè, xiêm y ướt cũng không thoải mái, cữu mẫu thân phận tôn quý, có thể hay không bởi vậy chán ghét nàng?

Nàng vội quỳ xuống, lấy ra khăn nhẹ nhàng dán ở địa phương bị nước mắt làm ướt kia, bất an nói: “Thực xin lỗi cữu mẫu, ta……”

Tam phu nhân nhìn nàng vành mắt hồng hồng lại còn lo lắng loại việc nhỏ này, bộ dáng khϊếp đảm, chua xót cực kỳ, nhớ năm đó Thẩm thị kiêu ngạo dữ dội, hiện giờ nữ nhi lại nhát gan như vậy, đây là do không có người thân thương nàng, đau nàng.

Ngu Thượng thật tàn nhẫn, một cái cô nương nũng nịu như vậy, dù là cô nhi trên đường nhặt được cũng luyến tiếc khiến nàng chịu khổ, Ngu Thượng thế nhưng có thể đối với nữ nhi thân sinh vắng vẻ vứt bỏ như vậy.

“Không có việc gì không có việc gì, cữu mẫu thương ngươi còn không kịp, như thế nào để ý cái này, A Vu mau đứng lên, ngồi ở bên người cữu mẫu, làm cữu mẫu hảo hảo nhìn một cái.”

Tam phu nhân nắm lấy tay Ngu Ninh Sơ, đem nàng kéo đến bên cạnh.

Ghế bành gỗ đỏ thực rộng, hai người vóc người đều nhỏ nhắn, sóng vai cùng ngồi cũng dư dả.

Ngu Ninh Sơ trên mặt còn treo nước mắt, Tam phu nhân một tay nhẹ nâng cằm nàng, một tay cầm khăn thay nàng lau nước mắt. Nhìn đến như vậy gần, Tam phu nhân xem da thịt Ngu Ninh Sơ bang cơ ngọc cốt xem đến rõ ràng hơn, cũng nhìn thấy rõ tiểu mỹ nhân gầy ốm cùng tiều tụy.

“Cữu mẫu đến chậm, A Vu có phải hay không lo lắng hãi hùng thật lâu?” Tam phu nhân áy náy nói, “Kỳ thật khi chúng ta thu được thư của ngươi ngày hôm sau liền khởi hành, chỉ là mùa hạ mưa nhiều, trên đường chậm trễ mấy ngày, đúng rồi A Vu, ngươi cùng Tào gia việc hôn nhân như thế nào rồi, phía trước ngươi nói có thể kéo dài tới ngày giỗ của mẫu thân ngươi, bọn họ không làm gì trước đó chứ?”

Ngu Ninh Sơ vội la lên: “Trước khi cữu mẫu tới, Tào gia bà mối vừa tới lấy qua canh thϊếp, muốn đi Khánh Vân tự thỉnh Bảo Thiện đại sư xin sâm vấn cát.”

Tam phu nhân vẻ mặt nghiêm lại: “Ngươi xác định là Khánh Vân tự sao?”

Ngu Ninh Sơ gật đầu, Trần thị cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, tất cả chi tiết nói được rất rõ ràng, còn nói Bảo Thiện đại sư thường xuyên giải đoán sâm cho nhân duyên, qua tay hắn có rất nhiều phu thê đều hôn sự mỹ mãn.

Tam phu nhân vỗ vỗ tay nàng, giương giọng hướng ra ngoài phân phó: “Trác ca nhi, ngươi tiến vào.”

Thẩm Trác nghe vậy, đẩy cửa mà vào, Thế tử gia thân người thon dài đĩnh bạt, tuấn mỹ đẹp đẽ quý giá, vì thính đường Ngu gia này nho nhỏ mà tăng thêm vài phần phát sáng.

Ngu Ninh Sơ vừa mới một lòng bái kiến cữu mẫu, giờ phút này mới thấy rõ bộ dạng người này, chỉ là chính mình nửa cái thân vẫn hãm ở bên trong vũng bùn, Thẩm Trác là đẹp hay là xấu nàng cũng không tâm thưởng thức, chỉ thủ lễ mà đứng lên, gật đầu hành lễ.

Tam phu nhân giới thiệu cho nàng nói: “Đây là thế tử hầu phủ chúng ta, ngươi kêu hắn là đại biểu ca. Thời gian trước hắn ở Giang Nam làm việc, đang phải hồi kinh, ở bến đò gặp gỡ chúng ta, liền cùng lại đây giúp ngươi giữ thể diện.”

Ở trong mắt Ngu gia, thân phận Thế tử gia của Thẩm Trác càng có sức nặng.

Ngu Ninh Sơ biết, Thẩm Trác tới đây là xuất phát từ tình cảm của hắn cùng cữu cữu cữu mẫu, nhưng nàng xác thật nhận được chỗ tốt, liền thành tâm bái tạ nói: “A Vu cảm tạ đại biểu ca.”

Thẩm Trác nhẹ nhàng đỡ nàng lên: “Đều là thân thích nhà mình, biểu muội không cần đa lễ.”

Nói xong hắn trực tiếp nhìn về phía Tam phu nhân.