Thẩm Ngân

Chương 47

Vừa nói xong, lại nhíu mày phủ định: "Thôi, cũng không nên vội vã."

Dù sao Ngân Bảo thân kiều thể quý, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Hắn thở dài một tiếng, bàn tay to nắm lấy mông cô gái hung hăng bóp hai cái: "Dù sao thời gian còn rất dài, có phải không Ngân Bảo?"

Vẻ mặt Thẩm Ngân ngây thơ, Tạ Lang Nguyên nhìn đến vui vẻ, nặng nề hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Sao em lại khiến người ta yêu thích như vậy hả, khó trách mẹ luôn nói muốn anh thương em nhiều hơn."

Dứt lời, nâng cô lên ôm trở lại giường, tiếp tục niềm vui còn dang dở.

Bên trong thư phòng nhà trái, Thư Hồi khép sách lại: "Gần đây Lang Nguyên ngược lại lại thay đổi tính tình, có lẽ là biết được em dâu tốt."

Tạ Nhậm Nguyên không ngẩng đầu "Ừ" một tiếng.

Hắn đương nhiên biết Thẩm Ngân tốt.

"Anh không biết đâu, em nghe Nghênh Phúc nói, hắn a, ở bên ngoài, hôn em dâu ở trước mặt mọi người đấy."

Tạ Nhậm Nguyên ngước mắt nhìn về phía cô.

"Chính là hôm nay, ở trong thẩm mỹ viện, đều truyền ra ngoài rồi."

Không phải không thích Tạ Lang Nguyên sao? Sao mà lại hôn nhau chứ?

Tạ Nhậm Nguyên bực bội, không cùng Thư Hồi trở về phòng, mà đi ra vườn hoa dưới lầu, vốn định giải sầu giải sầu một chút, nhưng lại bất tri bất giác đi đến nhà phải.

Đèn phòng ngủ trên tầng hai vẫn còn sáng, bọn họ chưa ngủ.

Nửa đêm canh ba không ngủ, sẽ làm gì chứ?

Tạ Nhậm Nguyên càng nghĩ càng bực bội, tính tình theo đó trở nên nóng nảy, hạ nhân trong nhà trái liên tục nơm nớp lo sợ mấy ngày, mà Thẩm Ngân cuối cùng cũng đợi đến khi Tạ Lang Nguyên bị cha phái ra ngoài kinh doanh, bắt được cơ hội chui vào thư phòng Tạ Nhậm Nguyên.

Tạ Nhậm Nguyên còn tức giận, nghe được Trường Thụy vào thông báo cô đang ở ngoài cửa, tức giận dâng lên: "Không gặp."

Trường Thụy kinh ngạc, lúc đi ra ngoài đột nhiên lộ ra vẻ đau khổ.

Đại thiếu gia tốt xấu gì cũng nên cho một lý do nha, đợi lát nữa Nhị thiếu phu nhân truy hỏi, hắn phải trả lời như thế nào đây?

Thẩm Ngân nhìn chằm chằm gương mặt sinh không luyến tiếc của Trường Thụy chớp chớp mắt: "Trường Thụy, anh chắn cửa rồi."

"Đại thiếu gia có việc bận."

Thẩm Ngân hơi sững sờ, vẻ mặt không thể tin: "Đại ca không muốn gặp tôi?"

Trường Thụy im lặng.

Thẩm Ngân tức giận, cô thật vất vả mới tiễn được Tạ Lang Nguyên rồi lập tức tới tìm hắn, hắn lại dám không gặp!?

Khoanh tay trước ngực rồi khí thế hùng hổ đi vài vòng trước cửa, đột nhiên linh quang chợt lóe, dừng lại trước mặt Trường Thụy: "Anh vào nói với đại ca, nếu anh ấy không gặp tôi, tôi đợi lát nữa liền trốn dưới gầm giường chờ anh ấy."

Trường Thụy: "..."

Nhưng vẫn thành thật kể lại nguyên văn cho Tạ Nhậm Nguyên.

Tạ Nhậm Nguyên đen mặt: "Để cho cô ấy vào đi."

Thanh âm nói lớn không lớn, nhưng Thẩm Ngân dán lỗ tai lên cửa, người đàn ông vừa dứt lời, cô liền xông vào, ngồi vào đùi hắn.

Trường Thụy thức thời lui ra.

Cô ôm cổ nam nhân bĩu môi trách móc: "Tại sao anh không muốn gặp em?"

Trong khi nói, vừa đưa mắt nhìn thϊếp mời trên bàn.

Đột nhiên ánh mắt sáng ngời: "Đại ca, là muốn đi làm ăn sao?"

Ngón tay mềm mại như cây cỏ chỉ vào hai chữ "vũ trường" trên thϊếp mời.

Nhìn thấy hai tròng mắt chờ mong lấp lánh của cô, cơn giận của Tạ Nhậm Nguyên không hiểu sao lại tiêu tan, nội tâm bỗng nhiên bình tĩnh lại, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Ừ."

"Dẫn em đi, dẫn em đi."

Tạ Nhậm Nguyên do dự, bởi vì dù sao cũng là đến vũ trường, nơi đó người đến người đi không khỏi ngư long hỗn tạp.

Thẩm Ngân gần như là dựa vào môi hắn hôn cầu xin hắn, Tạ Nhậm Nguyên mềm lòng liền đáp ứng.

Thẩm Ngân vừa muốn hoan hô, hắn liền nói: "Chỉ là, thân phận của em phải biến hóa."

Đêm đó, Thẩm Ngân một thân sườn xám mẫu đơn thêu hồng đào lớn, tay cầm một cây quạt tròn, nắm tay Tạ Nhậm Nguyên xuất hiện ở phòng ca múa.

"Tạ tiên sinh, mời." Nam tử một thân đồ đen đưa tay làm ký hiệu mời, đón tiếp Tạ Nhậm Nguyên lên tầng hai.

Nam tử áo đen dừng lại ở một bàn đối diện sân khấu, nghiêng người đứng ở phía sau một nam nhân mặc áo vải màu lam.

Nam nhân kia một tay cầm xì gà, khóe miệng khẽ cười như không cười đảo qua Thẩm Ngân, ánh mắt đặt trên người Tạ Nhậm Nguyên, đưa tay mời hắn ngồi xuống.

Thẩm Ngân có được khứu giác có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm của động vật ăn cỏ, Thẩm Ngân xiết chặt quạt tròn, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu không còn tò mò quan sát bốn phía giống như trước kia, mà chỉ nhu thuận nhìn chằm chằm ấm trà ở giữa.

"Đây là lần đầu tiên Giang mỗ nhìn thấy Tạ huynh mang phụ nữ đi cùng, không giới thiệu một chút sao?"

Nhắc tới mình, Thẩm Ngân ngước mắt lên, thâm ý trong mắt người nọ sâu không thấy đáy, Thẩm Ngân suy nghĩ không thấu rốt cuộc là hắn tò mò mới hỏi, hay là có mục đích khác.

Con ngươi lạnh nhạt của Tạ Nhậm Nguyên nhấc lên, vẫn chưa trả lời.

Giang Đình Vân cười cười, giơ tay lên, nam tử áo đen phía sau đặt rương gỗ hình vuông xách trong tay lên mặt bàn.

Mở ra, quay hộp về phía Tạ Nhậm Nguyên.

Tạ Nhâm Nguyên cầm lấy, xoay trái phải quan sát một lần, dưới đôi mắt kinh hãi trợn tròn của Thẩm Ngân, động tác thuần thục tháo rời.

Sao, sao không hỏi người ta, mà đã tháo ra rồi?

Trong nháy mắt sau cô liền chuyển ánh mắt đến trên mặt Giang Đình Vân, khẩn trương nhìn chằm chằm người áo đen sau lưng rõ ràng có đeo súng phía sau hắn ta, thân thể căng thẳng chuẩn bị sẵn sàng nhào tới chắn súng bất cứ lúc nào, sợ nam nhân nhìn không thấu kia sai người một phát bắn đại ca cô.