"Tôi, tôi biết..." Thẩm Ngân lắc lắc lắc tay trước mặt hắn.
"Em thật sự thích hắn ta?"
Thẩm Ngân trầm mặc, cô muốn nói là mình thích Tạ Nhậm Nguyên hơn.
Giang Thời Minh lầm tưởng cô ngầm thừa nhận, hung hăng đập vào thân cây một cái, sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Ngân thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy bóng lưng của hắn có chút đáng thương, đứng dưới tàng cây hồi lâu mới trở về phòng.
Tạ Lang Nguyên vẫn luôn chờ ở trong phòng, nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu của Thẩm Ngân liền đi qua ôm lấy cô: "Làm sao vậy?"
Thẩm Ngân chính là lúc cần người an ủi, cũng không ngại đó không phải là Tạ Nhậm Nguyên: "Hình như em đã làm sai rồi."
"Đại ca mắng em?"
“...... Không, không phải."
"Vậy thì sao vậy?"
Thẩm Ngân thở dài, ra vẻ thâm trầm nói: "Nói anh cũng không hiểu."
Sau đó, đứng dậy từ trong lòng hắn: "Em đi tắm."
Tạ Lang Nguyên nắm chặt cổ tay dùng sức kéo, ngôn ngữ ngả ngớn: "Gấp cái gì?"
Bàn tay thon dài trắng nõn kia lại nhanh nhẹn dịu dàng châm lửa trên người, dừng ở trên bộ ngực căng phồng thở dài nói: "Sao anh lại cảm thấy hình như em lớn lên không ít? Có quỳ thủy à?"
Thẩm Ngân lắc đầu.
"Không phải em đang lừa anh chứ?" Tạ Lang Nguyên hoài nghi.
Trong nhận thức của hắn, con gái đến quỳ thủy sẽ bắt đầu lớn lên phát dục, ngực lớn, không phải chứng tỏ đang phát dục sao?
Chỗ không tốt lắm ở sườn xám chính là nút áo dễ dàng cởi ra, chỉ vài giây Thẩm Ngân đã lộ vai ngọc, bộ ngực bị áσ ɭóŧ bao trùm đã trưởng thành hơn rất nhiều.
"Ngân Bảo, em đã trưởng thành." Thanh âm hơi khàn khàn, Tạ Lang Nguyên vùi mặt vùi vào trong khe sâu kia, hít sâu một hơi: "Thật thơm."
Thẩm Ngân đưa tay ngăn trở, bị hắn dễ dàng khóa ra phía sau.
Tạ Lang Nguyên thích nhất ngực phụ nữ, hai đầṳ ѵú bị hắn thay phiên nhau ngậm ngút, du͙© vọиɠ không được thỏa mãn ở trên người Tạ Nhậm Nguyên lúc trước, dễ dàng bị Tạ Lang Nguyên kɧıêυ ҡɧí©ɧ lần nữa.
"A ưʍ... Anh đừng như vậy..." Thẩm Ngân ưỡn lưng về phía sau, để đầṳ ѵú thoát ly miệng hắn, nhưng Tạ Lang Nguyên há có thể để cho cô như nguyện, hàm răng hơi dùng sức cắn, núm vụ bị kéo dài ra, Thẩm Ngân đau đớn, nén lệ lại đưa vυ' vào trong miệng hắn.
"Vì sao không cần, không phải em cũng thoải mái sao?" Tạ Lang Nguyên khẽ cười nói, để cô tách chân ngồi lên người mình: "Chồng sẽ dẫn em làm chuyện càng thoải mái."
Dươиɠ ѵậŧ của nam nhân dưới mông đã cứng như đá, Thẩm Ngân dĩ nhiên đã bị bản năng khống chế đầu óc, không khống chế được ngồi lên trên bắt đầu cọ xát, eo nhỏ vặn như một con rắn, không giống như chỉ làm vài lần.
Tạ Lang Nguyên thấy cô còn biết chèn ép âm đế, giữa đôi mày đang nhíu nổi lên nghi ngờ.
Sao cô lại thuần thục như vậy?
Chọn vạt sườn xám cao, mò vào, đầu ngón tay chạm đến một mảnh ướŧ áŧ, mày đang nhíu chặt hơi giãn ra.
Chậc, thì ra vẫn còn là một cô gái dâʍ đãиɠ.
Trên đời này vốn có những người phụ nữ trời sinh dâʍ đãиɠ.
"Mấy ngày nay chồng không thương em, huyệt nhi ướt không chịu nổi nhỉ?" Hắn mở âm hạch ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế cho cô, cô gái sảng khoái đến hốc mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra nước mắt sinh lý, cái mông lui về phía sau, trốn tay hắn.
"Không cần, không cần."
Tạ Lang Nguyên kéo cô trở về, hai người vèo cái đã gần như trần trụi, hắn dựa vào ghế sa lon, từng chút từng chút tuốt cái thứ màu tím đen giữa háng kia.
Thẩm Ngân nhìn chằm chằm, trong mắt lộ ra vẻ khát vọng.
Nam nhân bễ nghễ đứng bên cạnh cô gái, câu môi: "Có muốn duơng vật lớn không?"
Cô rất thành thật gật đầu.
Hắn cố ý buồn rầu nói: "Nhưng mà còn chưa tới quỳ thủy, không thể cho em."
Thẩm Ngân ngẩn người, không ngờ hắn lại cự tuyệt.
"Không có quỳ thủy, không thể dùng dươиɠ ѵậŧ, có hiểu không?"
Thẩm Ngân hiểu rồi, Tạ Nhậm Nguyên bỏ dươиɠ ѵậŧ vào trong huyệt của cô, đó là dùng rồi.
Thân thể này vốn là vì nam nhân mà sinh ra, ngay cả nhiệm vụ công lược cũng là làʍ t̠ìиɦ, một khi khai phá qua, đời này đừng hòng bỏ được nam nhân, huống chi đã mấy ngày cô không được nam nhân làm, thời điểm khát vọng nhất, ánh mắt liền không thể rời khỏi dươиɠ ѵậŧ.
Đi về phía trước một bước, ngồi bên cạnh đùi hắn, cằm tựa vào đùi hắn, đáng thương nói: "Em không bỏ vào, em chỉ muốn cọ cọ."
Tạ Lang Nguyên có chút muốn cười, làm sao hắn lại cảm thấy như mình đang đứng ở vai phụ nữ.
"Không được." Hắn nhẫn nại trêu chọc cô, cố ý làm chậm động tác lay động, làm cho cô càng nhìn rõ động tác vuốt ve.
"Nhưng chỗ đó ngữa, em muốn cọ." Thẩm Ngân đưa tay muốn bắt, Tạ Lang Nguyên vốn đang trêu chọc cô, cũng không trốn, hào phóng nắm lấy cô, còn cầm lấy chỉ đạo cô cách trêu chọc làm cho mình thoải mái nhất.
Hắn khí định thần nhàn, nhấc cặp mắt phong lưu đào hoa liếc cô: "Cọ cho em, anh có chỗ tốt gì?"
"Em cọ, ngươi cũng sẽ thoải mái."
Tạ Lang Nguyên liếc tay cô một cái: "Dùng tay anh cũng thoải mái."
Thẩm Ngân gấp đến độ sắp khóc: "Anh là chồng của em, em có thể cọ!"
Cái này cũng đúng.
Thấy hắn không nói gì nữa, Thẩm Ngân thút tha thút thít ngồi lên, tách hai cánh hoa ra bao lấy thân cột, trước sau vặn vẹo đi cọ xát nó.
Chỗ mẫn cảm nhất của nam nhân là qυყ đầυ, cô gái cọ chỉ cọ ở đoạn thân cột, cọ không tới qυყ đầυ, Tạ Lang Nguyên liền lấy tay vịn thẳng tinh khí, để cho cô đứng tấn trên dươиɠ ѵậŧ
"Mông đi xuống một chút."
Thẩm Ngân cho rằng hắn muốn đi vào, ngoan ngoãn nhắn chuẩn miệng huyệt định ngồi xuống, sau khi ăn vào nửa qυყ đầυ Tạ Lang Nguyên đã vội vàng dời đi, chuyển qυყ đầυ lên âm đế ở phía trước cái khe: "Cọ nơi này."