Cũng may thảm dưới gầm giường mỗi tuần đổi một lần, cũng không tính là bẩn, Thẩm Ngân vừa nằm thẳng xuống, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người càng ngày càng gần.
Trên đầu vang lên một tiếng vang rất nhỏ, Thẩm Ngân nhìn về phía khe hở của ga giường rủ xuống, là gót của một đôi giày cao gót màu trắng.
Thư Hồi ngồi xuống.
"Diệc Hân nói nhìn thấy Lang Nguyên và Liễu Thanh Uyển ở vũ hội, Thẩm Ngân không đυ.ng vào bọn họ chứ?" Cô ngồi bên giường thay giày.
Không có gặp, nhưng mà nghe thấy. Thẩm Ngân yên lặng nói.
Ánh mắt nam nhân cũng không tự giác rũ xuống nhìn xuống gầm giường: "Không đυ.ng."
Thẩm Ngân ở dưới gầm giường, hắn làm sao cũng không thể nào an tâm, hơi chìm một lát, tiến lên mở đầu đĩa than, âm nhạc nhẹ nhàng chảy ra.
Thư Hồi kinh ngạc: "Sao lại mở nhạc?"
Tạ Nhậm Nguyên yêu thích yên tĩnh, bình thường đầu đĩa than này đều là cô dùng.
"..."
Hắn cũng không thể nói sợ Thẩm Ngân tạo ra tiếng động nên mới bật chứ?
"Muốn nghe."
Thư Hồi thay bằng váy ngủ lụa hai dây, nghiêng nghiêng dựa vào giường, nhìn về phía Tạ Nhậm Nguyên: "Nghe Diệc Hân nói, người kia còn đeo một bộ trang sức ngọc lục bảo, em đoán cũng là do Lang Nguyên tặng."
"Cậu ấy tiêu xài hoang phí như vậy, chính là khổ Thẩm Ngân, em nghe thấy bọn hạ nhân lắm mồm nói, Lang Nguyên gần như mỗi đêm đều đi ra ngoài, cũng không biết làm sao cô ấy có thể chịu đựng được."
Tạ Nhậm Nguyên không muốn nói về đề tài này: "Sau này đừng để Diệc Hân đi vũ hội, con bé còn nhỏ, đi đến nơi đó dễ dàng bị mê hoặc."
Thư Hồi không đồng ý: "Con bé cũng sắp mười ba rồi, không còn nhỏ nữa, hơn nữa, làm gì có cô nương nhà ai mười ba mười bốn tuổi không tham gia vũ hội để quen biết bạn bè chứ?"
Hai người câu được câu không nói chuyện, Tạ Nhậm Nguyên cảm giác được áo ngủ bị kéo một chút.
Hắn dựa vào mép giường đọc sách, Thẩm Ngân vươn tay ra liền cầm lấy một góc áo nhỏ rũ xuống dưới gầm giường.
Tạ Nhậm Nguyên bất động đưa tay xuống bên dưới, vỗ vỗ móng vuốt của cô gái.
Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Ngân bị đánh, ủy khuất thò đầu ra khỏi gầm giường, nắm lấy bàn tay còn đang buông xuống phía dưới cắn một cái.
Tạ Nhậm Nguyên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại, vừa nhìn đồng tử đã co rút lại cực nhanh, mạnh mẽ kéo tắt đèn bàn trên tủ đầu giường.
Trong phòng đột nhiên tối sầm, Thẩm Ngân sợ tới mức chui trở lại gầm giường.
Đồng thời, Thư Hồi chống nửa người lên: "Sao lại tắt đèn?"
"Ngủ đi."
"Vậy để em đi tắt máy phát nhạc." Nói xong liền muốn xuống giường, Tạ Nhậm Nguyên vội nói: "Không cần!"
"Để lại đi, anh muốn nghe một chút rồi ngủ."
Nhưng bật nhạc, Thư Hồi cũng không quá buồn ngủ, hơn nữa lại hơn nửa đêm, liền nổi lên tâm tư kiều diễm.
Cô gạt mái tóc xoăn sóng, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, tay vẽ vài vòng lên trên ngực hắn, ám chỉ với nam nhân là cô muốn.
Tạ Nhậm Nguyên giả vờ nghe không hiểu, nghiêng người hướng mặt về phía mép giường bên kia, Thư Hồi từ khoác lên ngực biến thành tư thế ôm eo hắn.
Thẩm Ngân nghe xong, phát hiện ngữ khí Thư Hồi có chút ái muội, không đợi được nữa, lặng lẽ chui ra khỏi gầm giường, vừa đi ra liền nhìn thấy một bàn tay đang đặt bên hông nam nhân, cô nhất thời đỏ hốc mắt.
Tạ Nhậm Nguyên không ngờ cô sẽ to gan chui ra như vậy, lấy tay Thư Hồi xuống, kéo chăn lên che lại mình.
"Đêm nay có chút mệt mỏi, ngủ trước đi."
Là tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình truyền thống, tiếp nhận giáo dục có tri thức hiểu lễ nghĩa, Thư Hồi tuyệt đối sẽ không nói ra lời mời chồng mình hoan hảo, trong việc này Tạ Nhậm Nguyên nắm giữ quyền chủ đạo tuyệt đối, hắn không muốn làm, vậy liền không làm.
Thư Hồi có chút giận dỗi cũng quay lưng lại, hai vợ chồng ngủ đối lưng với nhau.
Tạ Nhậm Nguyên nhìn về phía Thẩm Ngân, nhướng mày ý bảo cô trở về.
Thẩm Ngân bị bàn tay khoác lên thắt lưng hắn của Thư Hồi làm mũi có chút chua xót, chính là lúc ủy khuất, bĩu môi, cố ý đưa tay vào trong chăn, nắm chặt côn ŧᏂịŧ vuốt ve từ trên xuống dưới trêu chọc.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Thư Hồi, chỉ thấy Thư Hồi còn đưa lưng về phía hắn, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà khi chuyển hướng nhìn Thẩm Ngân, vẫn lập tức trở mặt.
Hắn nheo mắt lại ý bảo cô buông tay, Thẩm Ngân nghĩ anh chỉ muốn để Thư Hồi chạm vào, không cho mình đυ.ng, hốc mắt đỏ bừng, cường y kéo chăn chui vào bên trong, một giây sau Tạ Nhậm Nguyên liền cảm giác được nụ hôn mềm mại cách quần rơi xuống nơi đó.
Anh đột nhiên nắm lấy đầu cô, biên độ động tác quá lớn, làm ầm ĩ đến Thư Hồi sắp ngủ.
"Hử?" Thư Hồi nửa mở hai mắt mê ly.
Thẩm Ngân đã kéo quần xuống, ngậm côn ŧᏂịŧ nửa mềm vào miệng, Tạ Nhậm Nguyên nhịn không được kêu rên lên.
Thư Hồi nhíu mày càng sâu: "Anh làm sao vậy, không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Thanh âm đã khôi phục như thường, Thư Hồi đang lúc buồn ngủ, sau khi xác nhận lại ngủ thϊếp đi.
Động tác ngậm mυ'ŧ của Thẩm Ngân nhẹ nhàng mà thong thả, tránh phát ra âm thanh, nam căn từ nửa mềm dần dần ưỡn lên trong miệng cô, khi hoàn toàn trướng lớn, Thẩm Ngân chỉ có thể ngậm một phần ba.
Cô duỗi lưỡi trêu chọc mã nhãn mấy lần, sau khi nuốt những thứ trong suốt dính dính vào trong bụng, thân thể ngứa ngáy như bị kiến cắn qua, nhất là nơi bí ẩn kia, càng khó chịu đến không chịu nổi.
Hai chân khép lại ép chặt để tìm kiếm một chút an ủi, nhưng huyệt kia đã nếm qua tư vị nam nhân, làm sao có thể dựa vào kẹp chân là có thể thỏa mãn được.
Thẩm Ngân ăn mấy miếng rốt cục chịu không nổi, buông miệng chui ra khỏi chăn, bò đến đầu giường ủy khuất tiến đến bên tai nam nhân, dùng giọng nói cực thấp nói: "Chỗ đó của em ngứa ngáy."
Nói xong, kéo tay của nam nhân về chỗ dưới chân của mình
Anh sờ sờ nó đi!
Thẩm Ngân lo lắng nhìn hắn, Tạ Nhậm Nguyên lại thờ ơ, Thẩm Ngân bất đắc dĩ dựng thẳng tay nam nhân lên, đặt cánh hoa của mình lên trên, tự mình đong đưa qua lại cọ xát.