"Ưm! Ưm!"
Thẩm Ngân theo bản năng kháng cự, nhưng Tạ Lang Nguyên kỹ xảo tốt, khí lực lớn, Thẩm Ngân căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Sau khi côn ŧᏂịŧ được thấm ướt ở trong miệng, Tạ Lang Nguyên từ trên ghế đi xuống, khép hai chân cô lại, bàn tay to cầm mắt cá chân đè lêи đỉиɦ gương.
Chân khép lại để cho cánh hoa đóng lại thành một đường thẳng tắp, giữa hai mảnh môi âʍ ɦộ kẹp chặt, một vòng tròn nhỏ bên ngoài môi âʍ ɦộ có thể nhìn thấy dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt tràn ra.
Tạ Lang Nguyên còn sờ soạng một chút, sau đó lắc đầu lẩm bẩm: "Còn tưởng rằng không đủ ướt mới để em liếʍ liếʍ, ai biết ướt thành như vậy..."
Nói xong, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ chen vào giữa âm thần, hai bên âm thần lập tức bị côn ŧᏂịŧ to bằng cổ tay chen đến hai bên, bị ép kẹp cái thứ khủng bố này, mặc cho nó chen chúc cọ xát ở trên mị thịt.
Động tác của Tạ Lang Nguyên rất nặng, hơn nữa sau khi lưu luyến bụi hoa trường kỳ thì độ bền của hắn tương đối lợi hại, thân thể còn non nớt của Thẩm Ngân bị hắn cọ âm đế, cũng cọ đến mức cao trào hai lần, cuối cùng hôn mê bất tỉnh, không biết hắn làm đến khi nào mới kết thúc.
Dù sao ngày hôm sau khi tỉnh lại, chỗ riêng nóng bỏng, hiển nhiên là sử dụng quá độ.
Thẩm Ngân ngồi dậy, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên thân thể trần trụi, hai núʍ ѵú giống như hồng ngọc, chậm rãi cứng rắn đứng lên trong không khí hơi lạnh buổi sáng.
Cô kéo chăn mỏng đắp lên trước ngực, chăn giống như có người đè lên, có chút khó kéo, cô cúi đầu nhìn sang bên cạnh.
Một bên mặt Tạ Lang Nguyên xuất hiện ở trước mắt.
Mái tóc dài màu đen che ngang mắt, vừa vặn che nắng, nam nhân ngủ rất ngon.
Thẩm Ngân không vui, chỗ đó của cô nóng bỏng, dựa vào cái gì mà hắn lại giống như không có việc gì vậy!?
Trừng đôi mắt to tròn, hai tay làm thành hình móng vuốt, ngao một tiếng nhào tới lắc mạnh một trận.
Tạ Lang Nguyên cũng không phải là chưa từng ngủ qua nữ tử mạnh mẽ, trong lúc mơ hồ còn có thể dựa vào bản năng đè cô xuống dưới người, nhẹ nhàng hôn khóe môi cô một cái, an ủi nói: "Ngoan, đừng nháo, gia còn chưa ngủ đủ đâu."
Thẩm Ngân bị một người hơn một trăm năm mươi cân đè ép đến ủy khuất, cô hối hận khi đi trêu chọc Tạ Nhị, không báo thù được không nói, còn bị ép.
Cô cố gắng đẩy l*иg ngực hắn, không nhúc nhích, sau đó rất dứt khoát thay đổi đường đi, đổi sang bên tai hắn nhắc nhở: "Em không quấy rầy anh ngủ, anh đứng dậy trước, em muốn đi ăn sáng..."
Tạ Lang Nguyên lại không điếc, hơn nữa bị cô quấy rầy con buồn ngủ đã tiêu tan hơn phân nửa, toàn bộ lời cô gái nói ở bên tai đều nghe vào trong tai, chờ cô nói không sai biệt lắm, mới dùng khuỷu tay chống nửa người trên lên, lại trở tay ôm lấy cô, xoay người, liền đổi thành Thẩm Ngân nằm trên người mình.
Tạ Lang Nguyên mở mắt trêu ghẹo nói: "Sao em lại nói nhiều như vậy, nghe đến mức lỗ tai anh đều sắp đóng kén."
Thẩm Ngân nghiêm mặt trừng mắt nhìn hắn: "Nếu anh đã tỉnh rồi, vậy thì buông em ra trước đi."
"Ngủ xong liền không nhận người?" Tạ Lang Nguyên lười biếng co tay đặt ra sau đầu, mắt đào hoa mang theo ý cười: "Anh chính là chồng của em đấy."
"Hừ, anh mới không phải, anh là chồng của Liễu Thanh Uyển." Thẩm Ngân hừ một tiếng, kéo tay đang khoanh tròn bên hông xuống, rất là cơ trí lăn xuống khỏi người hắn, thuận tiện cuốn luôn tấm chăn mỏng kia đi.
Chăn giống như gói bánh chưng từ ngực đến chân, Thẩm Ngân chỉ có thể di chuyển từng bước nhỏ đến tủ quần áo tìm quần áo.
Cầm quần áo, lại cảnh giác nhìn hắn một cái, phát hiện Tạ Lang Nguyên hào phóng bày ra thân thể trần trụi, tuyệt không xấu hổ chống đầu nhìn thẳng về phía mình, trong lòng thầm mắng một câu "Lưu manh".
Đồng thời dưới sự giúp đỡ của Tạ Lang Nguyên, hình tượng của Tạ Nhậm Nguyên trong lòng cô lại cao hơn không ít.
Cô ôm quần áo di chuyển đến chỗ phòng khách nhỏ, vừa mặc vừa cảm thán đại ca là chính nhân quân tử cỡ nào, cảm thán cảm thán, trong lòng càng nhớ hắn, sau khi mặc xong quần áo liền đi thẳng ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua phòng ngủ đầu ngẩng cao, cũng không thèm liếc Tạ Lang Nguyên một cái, ý là khinh thường hắn.
Chỉ là hiệu quả dường như cũng không tốt lắm, khuôn mặt tức giận đến phồng lên của cô gái làm ra biểu tình cao ngạo không có một chút lực uy hϊếp nào, ngược lại làm cho Tạ Lang Nguyên nhìn muốn cười.
Cô hỏi Lục Ý canh giữ ở ngoài cửa: "Đại ca đã trở về chưa?"
Lục Ý sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không biết ạ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngân liền nhíu lại: "Vậy em mau đi hỏi thăm, nếu trở về, mau chạy về nói cho tôi biết."
"Nhưng mà tiểu thư, ngài còn chưa ăn sáng đâu..." Lục Ý gấp gáp đến mức xưng hô lúc trước cũng nói ra.
Hơn nữa đêm qua vừa mới hoan hảo, giờ liền vội vàng đi tìm đại thiếu gia học tập, thân thể chịu đựng được sao?
Lục Ý cũng sầu, Nhị thiếu phu nhân chỗ nào cũng tốt, chính là tuổi còn nhỏ quá nhanh nhẹn, muốn ra là ra, cô cũng rất sầu a.
Thẩm Ngân khoát tay áo, liên tục bảo cô đi ra ngoài, Lục Ý bất đắc dĩ, đành phải chạy một đường đi ra ngoài.
Thẩm Ngân chờ rồi lại chờ, đáng tiếc, lại chờ được câu trả lời cô không muốn nghe.
"Đại thiếu gia còn chưa trở về."
Thẩm Ngân thất vọng "Ồ" một tiếng, rối rắm vẫn xoay người đi vào cửa phòng, đi đến phòng khách nhỏ ôm chăn mỏng ra, lại bước đi đến phòng ngủ, che lên người Tạ Lang Nguyên, sau đó ngồi xuống bên giường lộ ra một nụ cười nhu thuận với hắn.
Trên mặt cô gái không giấu được chuyện gì, Tạ Lang Nguyên vừa nhìn thấy liền biết cô có việc cầu xin mình, cũng không ngủ, đi xuống mặc quần áo, Thẩm Ngân liền theo sát phía sau hắn.
Tạ Lang Nguyên lười biếng nhìn cô một cái, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"