Trường Thụy đứng cách cửa nửa mét vừa mới bắt đầu còn nghe thấy chút động tĩnh Thẩm Ngân khóc, càng về sau không còn tiếng động.
Một hồi lâu, còn chưa thấy Tạ Nhậm Nguyên đi ra, hắn liền lo lắng, nhẹ nhàng tiến lên nghiêng tai nghe một chút.
Trong phòng Thẩm Ngân đang khẩu giao cho hắn, tiếng vang tất nhiên không lớn, Tạ Nhậm Nguyên lại càng không lên tiếng, cho nên Trường Thụy cũng không nghe thấy một chút động tĩnh nào, thế nên hắn giơ tay gõ cửa ba lần.
"Đại thiếu gia?" Hắn nói: "Đã bảy giờ rồi, nên dùng bữa sáng."
Nói xong, đột nhiên nghe thấy thanh âm giống như có cái gì ngã xuống đất, ngay sau đó là giọng nói Tạ Nhậm Nguyên truyền ra: "Mang cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ lại đây."
Tuy rằng nghi hoặc bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trường Thụy vẫn rất tận tâm không hỏi, đáp lại rồi rời đi.
Trong phòng, Thẩm Ngân ngã sang một bên, khuỷu tay chống đỡ mặt đất, nghiêng người nôn ra một trận, trên tấm thảm tơ vàng thêu màu đỏ sậm hơi cũ là một đám chất lỏng màu trắng dị thường dễ thấy.
Đó là chất lỏng cô từng nếm thử của Tạ Lang Nguyên lúc trước, rất khó ăn.
Sau khi ổn định lại, cô gái cau mày, lau lại chất lỏng còn sót lại trên khóe miệng, sau đó nhìn về phía Tạ Nhậm Nguyên đang mặc quần: "Em muốn súc miệng, thối thối."
Tạ Nhậm Nguyên "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa, cũng không có động tác, liền lẳng lặng ngồi trên sô pha, mi mắt rũ xuống.
Sự thờ ơ của người đàn ông làm cho Thẩm Ngân có chút khổ sở, Tạ Nhậm Nguyên còn lạnh lùng hơn so với bình thường, nếu là trước kia, tuy rằng không nhất định sẽ an ủi, nhưng ít nhất nhìn thấy mình ngã xuống sẽ kéo lên.
Cô bĩu môi, ỉu xìu ngượng ngùng đứng lên sửa sang lại quần áo.
Thẩm Ngân đưa lưng về phía hắn, sau khi cài nút thắt váy lót, đột nhiên nhớ tới còn chưa mặc áo ngực, cúi đầu tìm trên mặt đất.
Lúc Thẩm Ngân xông tới ôm lấy Tạ Nhậm Nguyên áo ngực đã rơi xuống, cách vị trí của cô có chút xa, hơn nữa quỳ hồi lâu nên chân có chút tê dại, điều này làm cho cô vốn đã khổ sở càng thêm khó chịu, tính tình nhỏ bé "vèo" một cái liền tăng lên, quay người giận dữ trừng hắn: "Chân em tê rồi, anh giúp em cầm tới đây."
Nói xong, chỉ chỉ áo ngực trên mặt đất.
Tạ Nhậm Nguyên nhấc mí mắt lên nhìn cô một chút, trầm mặc đứng lên, xoay người, lại đi tới trước mặt nàng, duỗi thẳng cánh tay, đưa vải vóc treo trên ngón tay tới trước mặt cô.
Thấy Tạ Nhậm Nguyên tựa như một tảng đá lạnh như băng, Thẩm Ngân nhất thời ủy khuất, cũng không nhận áo ngực, quay lưng lại lau nước mắt: "Sao anh lại không an ủi em vậy?"
"Cổ họng em đau quá... Chân cũng tê..."
Cô gái nói một mạch những ủy khuất của mình, hai người cứ như vậy một người nói, một người nghe.
Thẩm Ngân nói mệt mỏi, lau nước mắt rồi quay người lại, cúi đầu đưa tay muốn lấy lại áo ngực. Tạ Nhậm Nguyên cầm cổ tay cô, xoay người cô lại, đứng ở phía sau cô, đưa tay ra phía trước cởi bỏ nút thắt váy lót.
Thẩm Ngân chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô không biết người đàn ông muốn làm gì.
Váy lót nửa tuột đến chỗ khuỷu tay, bộ ngực như quả đào lộ ra, Tạ Nhậm Nguyên có chút vụng về mặc áo ngực từ phía sau.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn mặc thứ này cho con gái, hơn nữa một đại nam nhân cũng không hiểu cái gì mà nơ con bướm, nhìn thoáng qua xác nhận áo ngực nhắm ngay chính giữa ngực, cắm đầu thắt nút chết ở phía sau, ngay cả dây đeo vai cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Vì vậy, khi mặc sườn xám, vị trí phía sau lưng và vai là rất đột ngột nhô ra một túi nhỏ.
Nhưng Thẩm Ngân mặc kệ những thứ này, Tạ Nhậm Nguyên mặc quần áo cho cô, mặc kệ có đẹp hay không, cô đều vui mừng, xoay người chui vào trong ngực hắn làm nũng.
Quần áo mặc xong, Trường Thụy ở ngoài cửa chờ đã lâu cuối cùng cũng được cho vào, chuẩn xác mà nói chỉ bước vào một chân, đã bị ngăn trở.
Tạ Nhậm Nguyên tiếp nhận quần áo liền phân phó hắn đi lấy chậu nước tới, Trường Thụy còn chưa kịp nghỉ ngơi lại phụng mệnh lao lực lần nữa.
Thẩm Ngân đợi sau khi Tạ Nhậm Nguyên đi mới nhún nhảy đi trở về phòng, một đêm không tắm rửa nên cô muốn tắm rửa trước.
Nước cũng đã đầy, quần áo cũng tìm xong, ngay lúc cởϊ qυầи áo, nhìn thấy cái áo ngực kia, lại do dự.
Mới mặc được một lát thôi mà!
Thẩm Ngân ngồi trên ghế, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm.
Nha hoàn hầu hạ ở ngoài cửa đợi một hồi lâu cũng không thấy Thẩm Ngân đi ra, liền đẩy cửa đi vào, đứng ở trước rèm tắm hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, ngài tắm xong chưa? Nước lạnh dễ bị cảm lạnh."
Thẩm Ngân cau khuôn mặt nhỏ nhắn kéo rèm tắm ra, nha hoàn liền nhìn thấy trên người nàng vẫn là sườn thêu xám hoa trắng trên nền đen kia, nhất thời thần sắc phức tạp.
Thì ra Nhị thiếu phu nhân còn chưa tắm!
Hai tay Thẩm Ngân chống thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Tôi không rửa."
Đột nhiên lại lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, biểu tình đột nhiên chuyển đổi làm cho nha hoàn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Cô nhìn hai đoàn nhô lên trên vai Thẩm Ngân, có chút lo lắng, nhưng lại không dám nói rõ, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Nhị thiếu phu nhân vừa mới tập thể dục buổi sáng xong, trên người khó tránh khỏi sẽ dính mùi mồ hôi, vẫn nên tắm rửa thì tốt hơn."
Thẩm Ngân bình bịch chạy đến trước gương soi, không nhìn hai khối nhô lên ở bả vai, sau khi ngửi ngửi cổ tay thì mù quáng tự cổ vũ bản thân" "Không, tôi rất thơm, mẹ tôi đều nói tôi là Hoa Tiên chuyển thế."