Khoảng một tuần sau , Doãn Kiệt đang ngủ mê man không biết gì vì trong ly nước y uống đã được bỏ một ít thuốc mê , cha mẹ y thì ra ngoài có việc trong nhà chỉ còn mình y cùng giúp việc và vài vệ sĩ đứng canh bên ngoài.
Đang mơ màng , y cảm nhận có ai đó đang bế mình lên , nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gẩy gò của y thậm chí còn hôn nhẹ lên đó .
"Em vẫn xinh đẹp như vậy "
Hạ Vũ Đồng thì thầm , hôn từng chút vào mặt y như báu vật , gã nghĩ sau này gã sẽ cố gắng khắc chế tính nóng của mình , nếu không lại đánh Doãn Kiệt nữa thì y sẽ giận dỗi gã mất.
"Về nhà của chúng ta thôi nào , không có em trong căn nhà như mất hết sức sống vậy "
Đến khi Doãn Kiệt tỉnh dậy thì đã ở trong nhà tù mà gã vì y tạo ra , dây xích không quá dài đủ để y đi vệ sinh , Doãn Kiệt hai tuần nay im lặng không nói chuyện đột nhiên phát điên giật dây xích .
Y gào thét điên dại :" Cmn , Hạ Vũ Đồng tôi như thế này anh còn chưa vừa lòng hay sao? Bỏ nó ra cho tôi , chó má , Hạ Vũ Đồng !!! "
Y quăng gối đầy khắp phòng , gã xem y là chó hay sao mà đem xích lại chứ ? D*t mẹ nó , chưa bao giờ y bức xúc như thế này , tự tôn của y đều bị gã dẫm nát không còn gì , y muốn chết quách đi cho xong .
"Đừng tức giận , em ngoan ngoãn tôi sẽ tháo nó ra "
Gã mỉm cười dịu dàng đi tới , Doãn Kiệt vớ ngay cái ly trên bàn chọi về phía gã , Hạ Vũ Đồng né không kịp , ly nện vào trán đau nhức không thôi , thủy tinh tan vỡ dưới sàn nhà.
"Tôi sẽ khắc chế không tức giận với em , em nên biết đều một chút đi "
Gã nghiến răng nói , thiếu chút nữa nhịn không được cho Doãn Kiệt một bạt tai rồi .
"Anh có ngon thì gϊếŧ tôi đi , không thì chỉ cần thấy mặt anh là tôi ném , tôi ném đến khi nào anh tức chết thì thôi "
" Chát "
" Chát "
Hai bên má bị đánh đỏ tấy , y nằm vật xuống giường máu môi cũng theo đó mà chảy xuống , đầu óc y quay cuồng như muốn ngất đi . Cơ thể y đang yếu ớt , bị gã tát hai cái gần như cướp đi cái mạng nhỏ này.
Gã đánh xong thì hối hận , gã mấp máy môi tính nói nhưng thôi , gã làm sao có thể hạ mình xuống xin lỗi , rõ ràng do y chọc tức gã , người có lỗi là y mới đúng . Nghĩ như vậy , gã mỉm cười nhẹ nhõm không thấy áy náy chút nào , dùng khăn giấy lau máu môi cho y.
Doãn Kiệt chán ghét xoay mặt qua một bên , y không còn sức để nói với gã nữa . Hạ Vũ Đồng nắm cằm y , lau xong mới rời khỏi .
Doãn Kiệt rơi nước mắt , có lẽ y cả đời y sẽ không bao giờ có được cái gì gọi là tự do .
Kim Tại Hưởng mấy ngày nay ra sức cày cấy trên người cậu , Thạc Trân khóc lóc cầu xin thế nào cũng không dừng lại . Có lúc cậu rất hoảng sợ , cậu sợ buổi tối sẽ bị hắn đem ra lăn lộn vài hiệp mới được đi ngủ .
Trước đó rất bình thường , hắn không có ép cậu thậm chí còn hỏi cậu muốn làm hay không . Nhưng bây giờ như thành người khác vậy , chỉ cần hắn rảnh thì hai người sẽ làʍ t̠ìиɦ .
Hắn đang tắm , cậu nằm trên giường hơi run , hôm nay cậu rất mệt thực sự không muốn làm chút nào vả lại hắn không bao giờ dùng bαo ©αo sυ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong hậu huyệt cậu một đem mới được moi ra ngoài , càng nghĩ càng sợ cậu chưa muốn có thai nhưng mà cậu không dám nói ... Thạc Trân sợ hắn sẽ trở mặt như lúc trước , âm thầm cắn chặt răng chịu đựng .
Cứ tưởng mọi khuất mắt đã qua đi , có thể sống cuộc sống yên bình ai ngờ một người muốn có con một người lại không muốn nhưng không dám phản kháng .Mọi chuyện sẽ đi về đâu đây .
--
Mấy bồ ơi muốn kết thúc fic này nhưng càng viết càng méo biết viết kết như thế nào 😃(((;ꏿ_ꏿ;)))