"Bác ơi, nếu ai đó đưa cho cháu một thứ , bác đừng nói với Tại Hưởng nhé? "
Cậu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Trương quản gia, ông là một beta đã lớn tuổi , vợ vì sinh von khó mà mất sớm giờ đây trong nhà thì thằng con chưa lấy vợ sinh con. Ông luôn ao ước có đứa con nhỏ nhắn mềm mại làm nũng với mình mà trước mắt là một Omega nhỏ bé đáng yêu như củ cải trắng đang cầu xin ông, trái tim già nua của ông làm sao chịu nổi
"Phu nhân, người làm khó ta quá, nếu để cậu chủ biết thì lão già này bị đuổi việc mất " Ông thở dài hơi , vuốt vuốt mấy cọng râu lún phún của mình .
Cậu không nói nữa, chỉ gục mặt xuống đầu gối ,co người thành một cục không thèm đếm xỉa tới ông. Quản gia đấu tranh tâm lí trong lòng một khoảng thời gian, cuối cùng thiên sứ áo đen đã chiến thắng.
"Haizzz... Được rồi, ta sẽ giúp phu nhân, lần này là lần cuối cùng "
Lần trước ông tự tiện cho cậu ra ngoài chọc giận cậu chủ, suýt chút nữa cậu chủ đã cầm súng bắn nát đầu ông, ông biết cậu chủ nương tình cho ông, vì ông đi theo cậu từ lúc cậu còn nhỏ nên cậu mới tha cho ông một mạng.
Cậu cười rạng rỡ chạy về phòng "Cảm ơn bác "
--
"Bác lần này rút kinh nghiệm rồi nhỉ? " Tại Hưởng tán dương ông, ông ta lần này đã biết khôn hơn trước rồi .
Mà cũng do Omega của hắn quá ngu ngốc nữa .
Ông cúi đầu không đáp, buổi tối hôm qua ông đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại, nếu lỡ giúp được cậu mà để cậu chủ biết ông không dám nghĩ đến hậu quả. Mong cậu thứ lỗi cho ông già này, lão cũng đã hết cách .
"Bác lui xuống nghỉ ngơi đi "
"Vâng , cậu chủ "
Ông gật đầu cung kính rồi lui ra ngoài , không quên đóng cửa lại.
Tại Hưởng ngồi trong phòng, ngón tay mảnh khảnh trên bàn đánh nhịp, môi mỏng hơi nhếch lên "Thạc Trân, em thật không ngoan "
--
Cậu nhàm chán lăn qua lăn lại trong phòng, Lục Thừa Phong làm sao lại lâu như thế cơ chứ, chỉ còn mấy ngày nữa cậu cùng Tại Hưởng đi đến Pháp rồi không có ở nhà mà nhận đồ hắn gửi đâu.
Đang giận dỗi tên Lục Thừa Phong kia thì mùi hương thảo mộc mạnh mẽ bùng phát ở trong phòng, cậu thoáng giật mình, ngồi dậy nhìn ra cửa, Tại Hưởng đang đứng nghiêng dựa cửa mà nhìn cậu
"Tại Hưởng, anh không vui sao? " Cậu nuốt một ngụm nước bọt, chần chừ hỏi hắn
Tại Hưởng đi tới , hắn bốp tay nghe tiếng răng rắc ,nghiêng đầu cười cười hỏi cậu "Em nghĩ sao? "
Cậu không biết nên nói gì , hắn đáng sợ quá như muốn ăn thịt cậu luôn vậy . Cậu lùi lùi người vào trong giường , đều này càng khiến hắn tức giận hơn , nắm cổ chân nhỏ nhắn kia dựt ngược lại , đè áp lên cơ thể của cậu .
Cậu thật sự không hiểu, đang yên đang lành tại sao lại tức giận chứ?
"Nghĩ lại, em chọc giận tôi không ít, hôm nay tính một lượt đi? "
Hắn vuốt ve khuôn mặt đang hoảng loạn của cậu rồi ấn mạnh vào đôi môi đang run rẩy muốn thốt lên "Suỵt "
Hắn bâng quơ nói "Em đừng nói gì cả, hiện giờ chỉ cần nghe em nói tôi liền tức giận, em biết không? "
Thạc Trân cả người run lên, khóc thút thít trong lòng hắn ,
cảm thấy mình đặc biệc oan ức , rõ ràng không có làm gì mà hắn lại trút giận lên cậu.
Tại Hưởng dừng động tác, thở dài, ôm bảo bối vào lòng, chắc sau bao tháng ngày cưng chiều cậu , hắn đã quen với việc không thể cứ tức giận mà đánh cậu như trước nữa
Hắn hôn lên trán, vỗ nhẹ vào lưng Thạc Trân, có người an ủi khiến cậu càng khóc
"Bảo bối, đừng khóc, tôi sai rồi , tôi không nên vô cớ tức giận với em "
---
Tui định viết bộ truyện mới, nên viết TaeJin hay KookJin đây hở các bồ ?
Coá ai thấy Tại Hưởng nhà ta bắt đầu ôn nhu ròi hong? Hai anh bé chụp ảnh với nhau😆Mừng như mình coá tiền dị á trèn🤣