Tại Hưởng cứ nhìn chằm chằm cậu, nói gì thì nói, mặc dù đã nhiều lần ở trước mặt nam nhân loã thể, cái gì thấy cũng đã thấy nhưng vẫn rất ngại. Cậu để thuốc sang một bên, muốn xuống giường
Nam nhân nhanh tay bế cậu, đi thẳng về phòng tắm, Thạc Trân đuổi nam nhân ra ngoài, nhìn xuống cơ thể gầy gò đầy dấu vết làʍ t̠ìиɦ, nhớ đến khuôn mặt bị nam nhân đánh không biết bao nhiêu lần, cậu nhỏ giọng khóc
Tại sao cậu phải chịu cảnh này chứ? Omega không phải là người sao? Muốn chà đạp liền chà đạp, phản kháng thì bị đe doạ, thật không bằng
Alpha có thể quen nhiều Omega, tại sao chỉ cần một ánh của Alpha khác liếc mắt tới, nam nhân liền tức giận đem cậu đi trừng phạt
Thế giới này thật không công bằng!!
Nam nhân thấy cậu tắm quá lâu, không tiếng động mở cửa đi vào, ngay lúc Thạc Trân đang dùng tay chạm vào tiểu huyệt đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ra ngoài, không nghĩ đến nam nhân lại tiến vào, cậu hoảng hốt lùi về sao
Tại Hưởng liếʍ môi đầy thích thú, cởϊ áσ sơ mi , túm lấy Thạc Trân đè lên tường, hơi thở nặng nề phả vào mặt cậu , tin tức tố mùi thảo mộc tràn ra khắp phòng tắm, Thạc Trân hít thở không thông, vô lực đẩy nam nhân ra
Hắn đây là muốn ép cậu vào thời kì phát tình hay sao? Tối hôm qua đối với hắn có phải hay không đủ?
Thạc Trân cắn môi khóc, nam nhân nâng mặt cậu lên, xoa vết thương trên mặt cậu. Hắn cũng rất đau lòng, hắn không nên tát cậu nhiều như vậy, tiểu omega của hắn rất yếu, lần sau vẫn không nên dùng bạo lực
"Tại Hưởng, thu... thu tin tức tố lại.. Ah.. Ha.. Xin anh.. Làm ơn!! "
Thạc Trân kịch liệt thở dốc, nếu nam nhân không thu lại cậu sẽ tiến vào kì phát tình ngay. Cơ thể cậu vốn không chịu nổi được nữa, nếu phát tình chắc chắn sẽ chết trên giường
Nam nhân mang theo ý cười, hôn xương quai xanh tinh xảo của cậu, liếʍ mυ'ŧ khắp cổ Thạc Trân, đè lên những dấu hôn cũ, cổ cậu giờ đây thảm không thể nói
"Không thu. Tôi muốn nhìn vẻ mặt dâʍ đãиɠ của em cầu xin tôi tiến vào"
Cậu thực sự sợ tới run lẩy bẩy, cậu không muốn, cậu không muốn như con thú hoang động dục mời người tới thao
"Không cần, không cần, em dùng miệng giúp anh được không? Cầu xin anh, thu tin tức tố lại đi mà.. Hức.. Ah.. Xin anh "
Nghe cậu đề nghị hắn nở nụ cười,có vẻ này không tồi. Hắn thu tin tức tố lại, kéo cậu ra ngoài,bắt cậu quỳ xuống, áp mặt cậu vào dươиɠ ѵậŧ đang cứng đến phát đau của hắn
Thạc Trân kinh hãi, thật sự là quá lớn, nếu cho vào miệng, nhất định sẽ xé rách miệng. Thấy cậu chần chừ, nam nhân không còn kiên nhẫn mở miệng đút dươиɠ ѵậŧ vào
Động tác tiến vào quá thô bạo, Thạc Trân nức nở một tiếng, tay để trên đùi nam nhân. Được nơi ấm áp bao vây, Tại Hưởng thở ra một hơi thoải mới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấn đầu cậu sâu hơn, cho dươиɠ ѵậŧ đi hết vào
"Ư.. Ư.. Ư"
Cậu vùng vẫy, thực sự rất khó thở, nước bọt theo khoé miệng mà chảy xuống. Cổ họng bị tàn phá không thương tiếc, khẳng định sau khi làm xong khó có thể nói chuyện
Giọng nói lạnh lẽo trên đỉnh đầu truyền xuống
"Mau, dùng đầu lưỡi của em"
Thạc Trân cố gắng động đầu lưỡi, liếʍ láp quanh dươиɠ ѵậŧ của nam nhân. Tại Hưởng sung sướиɠ rên hừ hừ, Thạc Trân muốn mong mau chóng kết thúc chuyện này, càng liếʍ nhanh hơn
Nhưng sức chịu đựng của nam nhân thật kinh người, cho dù cậu làm cách nào cũng không bắn, cậu khổ sở nấc nghẹn một tiếng, đã nửa tiếng cậu vẫn duy trì tư thế khẩu giao cho nam nhân, đầu gối đau đến tê dại, miệng đã mỏi nhừ, tóc bị nam nhân kéo căng, đau đớn không thôi
Nam nhân có vẻ thấy cậu đáng thương, không báo trước, bắn thẳng vào miệng cậu, Thạc Trân không hay biết vô tình nuốt một nữa tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống, nam nhân vẫn không đem dươиɠ ѵậŧ rút ra
Nam nhân trầm giọng uy hϊếp
"Nuốt xuống, không cho phép em nhả ra"
Cho dù không muốn, nhưng vẫn phải chịu đựng nuốt thứ kinh tởm ,nam nhân vui vẻ hôn lên mặt cậu coi như ban thưởng
"Rất ngoan"
Thạc Trân ngồi dậy định đi lấy quần áo bận vào, nam nhân bắt lấy cậu, để Thạc Trân ngồi giữa dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn của mình, tiểu huyệt cọ xát với dươиɠ ѵậŧ, Thạc Trân quay người lại ,ôm lấy cổ hắn ,gục vào lòng nam nhân , cầu xin hắn
"Không, không, Tại Hưởng, đừng mà!! "
Nam nhân không nhiều lời, nghe cậu cầu xin nhiều đến mức hắn phát chán, nắm lấy eo cậu đè xuống, dươиɠ ѵậŧ theo đó mà tiến vào
Thạc Trân la thất thanh, rất đau, đau đến không thể tả nổi. Tư thế này, dươиɠ ѵậŧ dễ dàng tiến vào chỗ sâu nhất của cậu, Thạc Trân muốn nhón chân để dươиɠ ѵậŧ ra ngoài một chút, cậu thực sự không chịu nổi nữa
Nam nhân nhướn mày, hôn đôi môi đỏ mộng của cậu, vừa mất hơi thở, phía dưới bị động mạnh, đau đến muốn ngất đi
"Dám nhón chân? Có tin tôi bẻ gãy ngón chân em không? "
Đột nhiên một trận đau nhói truyền đến, Thạc Trân cả khinh, kịch liệt giãy dụa, nam nhân đem dươиɠ ѵậŧ vào sâu khoang sinh sản, răng nanh của nam nhân đang cắn chặt lấy tuyến thể của cậu
"Không ,không, Ư.. đừng thành kết, đừng đánh dấu em.. Ah. Ha..."
Đừng ép cậu đến thế mà, đừng ép buộc cậu, làm ơn!! Cậu không muốn bị trói chặt với nam nhân, cậu còn tương lại, cậu còn chưa gặp được người mình yêu thật lòng mà
Thạc Trân mất đi ý thức, vô lực ngã vào người nam nhân. Tại Hưởng hài lòng ôm lấy cậu, Omega này từ bây giờ chính thức thành người của hắn, không có hắn thoả mãn, vật nhỏ này chắc chắn sẽ chết, hắn thấp giọng cười
Vẫn nên đánh dấu cậu cả đời mới khiến hắn an tâm, cho dù có cưỡng ép đi chăng nữa. Thứ hắn muốn, nhất định phải có được